Tết Trung Nguyên là ngày cô hồn, sinh nhật Bạch Trân Trân là vào tết Trung Nguyên, hình như có hơi xui xẻo.
Phần lớn người Hương Giang đều ăn sinh nhật âm lịch, có điều Bạch Trân Trân bởi vì sinh nhật đặc biệt nên bắt đầu từ khi cô biết nhớ đã luôn ăn sinh nhật dương lịch.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Đúng là ta ma, cho nên tôi luôn ăn sinh nhật dương lịch, thế này sẽ không đụng phải tết Trung Nguyên."
Trịnh Hải Triều là một người không có mắt nhìn, vô thức mở miệng nói: "Vậy thế này không phải là lừa mình dối người sao? Coi như đã đổi thành dương lịch, ngày sinh tháng đẻ của cô vẫn như thế... Cô Bạch, cô chưa từng nghĩ đến chuyện đổi bát tự sao?"
Bạch Trân Trân quay đầu nhìn về phía Trịnh Hải Triều đang liên tục đối đáp, nhẹ giọng nói: "Không phải tôi đã sửa lại rồi sao? Có điều giống như anh nói, đúng là lừa mình dối người, có điều tôi không có cảm thấy có vấn đề gì."
Khả năng mười lăm tháng bảy dương lịch và mười lăm tháng bảy âm lịch đụng phải nhau vào cùng một ngày không cao, nguyên chủ cũng không thích ăn sinh nhật âm lịch của mình, dù sao sinh nhật âm lịch hàng năm khi ứng với sinh nhật dương lịch cũng khác nhau. Chẳng hạn như sinh vào âm lịch tháng bảy, có đôi khi ăn sinh nhật tháng bảy, có đôi khi tháng tám, đụng phải tháng nhuận thì thậm chí có khả năng đến tháng chín mới có thể ăn sinh nhật. Chí ít sinh nhật dương lịch dễ nhớ, hàng năm đều sẽ đến đúng ngày.
Sau khi Bạch Trân Trân mở lời, người trong xe cũng bắt đầu trò chuyện về sinh nhật của mình.
Bọn họ gần như đều là ăn sinh nhật âm lịch, có điều có một người ngoài ý muốn, ăn sinh nhật dương lịch giống như Bạch Trân Trân. Người này chính là Hạ Triêu Yến.
"Anh Triêu, anh cũng ăn sinh nhật dương lịch?"
Bạch Trân Trân lập tức cảm thấy hứng thú: "Tôi là bởi vì sinh ngay mười lăm tháng bảy không tốt nên mới lựa chọn ăn sinh nhật dương lịch, anh thì sao? Sao anh lại ăn sinh nhật dương lịch?"
Hạ Triêu Yến mỉm cười nói: "Tôi không có nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì ngày âm lịch hàng năm không giống nhau, cho nên mới chọn ăn dương lịch."
Bạch Trân Trân truy hỏi: "Vậy sinh nhật của anh là ngày mấy?"
Hạ Triêu Yến không giấu diếm, cười nói: "Ngày mùng 1 tháng 10."
Bạch Trân Trân không suy nghĩ nhiều, nhẹ gật đầu nói: "Thế thì đúng là rất dễ nhớ."
Có điều Trịnh Hải Triều lại hỏi thêm một câu: "Anh Hạ, vậy sinh nhật âm lịch của anh cũng là ngày mùng 1 tháng 10 sao?"
Hạ Triêu Yến nhẹ gật đầu: "Không sai, cái này có vấn đề gì không?"
Trịnh Hải Triều không biết quan sát sắc mặt, vỗ đùi, vui tươi hớn hở nói: "Thế này chẳng phải rất khéo sao? Phải nói là duyên phận giữa người với người thật kỳ diệu khó mà tin được. Cô Bạch, sinh nhật của anh Hạ và sinh nhật của cô chính là dị khúc đồng công[1]."
[1]Nghĩa gốc là khác khúc ca nhưng đều diễn hay như nhau, ở đây ý chỉ tuy cả hai sinh khác ngày nhưng cùng một ngày lễ.
Bạch Trân Trân cũng cảm thấy hứng thú: "Xin chỉ giáo cho?"
Trịnh Hải Triều tràn đầy phấn khởi nói: "Mười lăm tháng bảy là ngày cô hồn, tháng mười một âm lịch ở rất nhiều nơi cũng là ngày cô hồn."
Bạch Trân Trân nhíu mày, hình như là lần đầu nghe thấy cách nói này, kinh ngạc mở miệng nói: "Thật sao? Vậy lúc trước tại sao tôi chưa từng nghe thấy cách nói này?"
Những người khác cũng đều nhìn về phía Trịnh Hải Triều, muốn biết cách nói này là từ đâu tới. Dù sao ở Hương Giang, thời điểm đốt vàng mã cho ông bà chính là thanh minh và mười lăm tháng bảy, mọi người biết ngày cô hồn cũng là mười lăm tháng bảy, cách nói tháng mười một là ngày cô hồn, bọn họ đều không rõ lắm.
Thấy lực chú ý của mọi người đều đổ dồn trên người mình, Trịnh Hải Triều cũng đắc ý, anh ấy cười hì hì, ánh mắt từ quét ngang mặt của mọi người.
Lúc nhìn đến Hạ Triêu Yến, không biết có phải là Trịnh Hải Triều gặp ảo giác hay không, cứ cảm thấy sắc mặt của anh ta dường như có hơi không bình thường. Nhưng khi Trịnh Hải Triều cố gắng nhìn kỹ, sắc mặt Hạ Triêu Yến lại trở về nguyên trạng, hình ảnh vừa mới nhìn thấy cứ như anh ấy bị hoa mắt xuất hiện ảo giác.
Hạ Triêu Yến cũng ồn ào theo những người khác, hỏi Trịnh Hải Triều cách gọi ngày cô hồn là ngày một tháng mười là từ đâu đến. Trịnh Hải Triều đã ném những điều lạ lùng vừa mới phát hiện ra sau ót, tràn đầy phấn khởi phổ cập kiến thức.
"Tôi có người thân là người ở đại lục, tôi cũng chỉ là nghe người đó nói, bên đại lục có ba ngày ngày cô hồn, một là thanh minh, hai là mười lăm tháng bảy, ba là ngày một tháng mười, rất nhiều người bởi vì thanh minh và mười lăm tháng bảy không có thời gian đốt vàng mã cho ông bà, thì sẽ lựa chọn đốt vàng mã vào ngày một tháng mười cho ông bà, cứ như vậy, ông bà cũng sẽ nhận được cống phẩm."