Lời Trịnh Hải Triều nói đã dạy cho mọi người một kiến thức mới, đám người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng đặt ánh mắt vào Hạ Triêu Yến. Bị nhiều người nhìn như vậy, Hạ Triêu Yến cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười, anh ta cũng trông có vẻ như mới biết, vẻ mặt giật mình.
"Hóa ra là vậy, bảo sao từ nhỏ đến lớn tôi chỉ ăn sinh nhật dương lịch, từ trước đến nay chưa từng ăn sinh nhật âm lịch, người trong nhà nói với tôi là bởi vì sinh nhật dương lịch dễ nhớ, hóa ra là bởi vì điều này."
Nói xong, Hạ Triêu Yến đặt ánh mắt vào Bạch Trân Trân ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
"Trân Trân, xem ra, chúng ta đúng là rất hữu duyên, sinh nhật của chúng ta đều là vào ngày cô hồn, duyên phận thế này, chúng ta cũng xem như là bộ đôi đầu tiên nhất."
Bạch Trân Trân nghe vậy, bật cười: "Cái này cũng có thể xem như duyên phận à? Tôi cảm thấy là hai con quỷ xui xẻo chúng ta tập hợp lại với nhau, duyên phận của người ta đều là ngày sinh tháng đẻ phù hợp, duyên phận chúng ta lại là xúi quẩy tập hợp..."
Hạ Triêu Yến ngây ngẩn cả người, vô thức mở miệng nói: "Trân Trân, em không thể nghĩ như vậy, duyên phận này là có cầu cũng cầu không được, anh cảm thấy chúng ta không phải nghiệt duyên, cũng không phải xúi quẩy, có thể quen biết em, đây chính là lương duyên lớn nhất..."
Anh ta nói năng hay hơn chim hót, ngay trong xe đang có nhiều người như vậy, thổ lộ nhưng chẳng hề có vẻ gì là ngại ngùng, ngược lại đã biểu đạt tâm ý thực sự của mình ra.
Anh ta thẳng thắn thế này, ngược lại khiến Bạch Trân Trân ngồi ở vị trí kế bên tài xế cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Nhất là cách nhau cả một toa xe, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ vẻ nghiêm túc trên mặt đối phương, nhất là khi anh nhìn mình, dáng vẻ giống như cô là bảo vật trân quý nhất trên đời này, càng làm cho Bạch Trân Trân cảm thấy xấu hổ đỏ mặt.
Giống như là vì che giấu ngượng ngùng và xấu hổ của mình, Bạch Trân Trân không tiếp tục nhìn ra sau nữa, mà là ngồi vững người, không tiếp tục nhìn về phía sau nữa.
Trịnh Hải Triều ngồi bên người Hạ Triêu Yến không khống chế được giơ ngón tay cái lên với anh ta.
"Anh Hạ, anh thật là tài ba, lời này sao anh nói ra khỏi miệng được vậy? Trước mặt nhiều người như vậy, sao anh dám nói?"
Nếu anh ấy có năng lực này của Hạ Triêu Yến, sao đến mức độc thân đến bây giờ chứ?
Hạ Triêu Yến thấy Bạch Trân Trân không còn nhìn ra sau, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, sau khi nghe thấy lời Trịnh Hải Triều nói, ánh mắt của anh ta chuyển sang đối phương, thấy anh ấy như thật tình thỉnh giáo, Hạ Triêu Yến cười cười, đáp.
"Chỉ cần thực lòng thích một người, anh sẽ không kìm chế được muốn phô bày tấm lòng của mình cho đối phương thấy, muốn cho người đó biết sự yêu thích anh dành cho cô ấy."
"Đây là một loại bản năng, hoàn toàn không cần học tập, trời sinh đã biết."
Lúc Hạ Triêu Yến nói lời này cũng không hạ giọng, cho nên Bạch Trân Trân ngồi ở vị trí kế bên tài xế có thể nghe thấy.
Mà ánh mắt của Hạ Triêu Yến vô cùng tốt, anh ta xuyên thấu qua kính chiếu hậu trước mặt, thấy sắc mặt đỏ bừng của Bạch Trân Trân ngồi ở chỗ ngồi kế bên tài xế, thậm chí cô còn nhìn kính chiếu hậu lén nhìn anh ta, có điều bởi vì vấn đề góc độ nên ánh mắt của hai người không giao nhau.
Ông Tấn Hoa và Hạ Triêu Yến cách nhau hai vị trí, anh đang ngồi cạnh cửa sổ, trước đó luôn luôn nhìn ngoài cửa sổ, nhưng khi nghe Hạ Triêu Yến thực lòng tỏ tình, Ông Tấn Hoa vô thức quay đầu nhìn về phía Hạ Triêu Yến. Góc độ của Ông Tấn Hoa chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của Hạ Triêu Yến, thấy anh ta chuyên chú nhìn vị trí của Bạch Trân Trân, đôi mắt Ông Tấn Hoa chớp một cái, rất nhanh đã dời ánh mắt.
Còn lực chú ý của Hạ Triêu Yến rất nhanh lại bị Trịnh Hải Triều hấp dẫn đi, đối phương giống như em bé hay tò mò, có hàng tá vấn đề muốn hỏi, vừa khéo Hạ Triêu Yến lại là người hỏi gì đáp nấy, cho nên anh ấy dứt khoát hỏi hết mọi vấn đề mình muốn hỏi. Hạ Triêu Yến câu được câu không trò chuyện cùng Trịnh Hải Triều, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía vị trí ghế kế bên tài xế một cái, chỉ là không biết có phải Bạch Trân Trân quá thẹn thùng hay không, mãi mà không quay đầu lại nhìn về phía anh ta.
****
Chín giờ, thôn làng ven sông đã yên tĩnh trở lại, khoảng cách từ phòng cho thuê công cộng xây ở trong làng này đến khu vực thành phố cũng không được xem là gần, bởi vì con đường chưa được trùng tu, con đường lòi lõm rất khó chạy.
Chính vì vị trí của Bạch Trân Trân là bên cạnh tài xế, nên cảm thấy còn đỡ, những người phía sau bị chao qua chao lại, chỉ cảm thấy trong dạ dày đang có từng đợt sóng dời non lấp bể.
Trước đó sắc mặt Bạch Trân Trân vẫn ổn, sau khi qua đoạn đường xóc nảy, sắc mặt của cô bắt đầu trắng bệch, khi sắp đến nơi, Bạch Trân Trân có chút không chịu nổi, bảo Từ Phong nhanh chóng đỗ xe ở một bên.
"Nhanh dừng xe, tôi không xong..."
Bạch Trân Trân suy yếu mở miệng nói một câu, Từ Phong vội vàng lái sang bên đường dừng xe, Bạch Trân Trân mở cửa xe lập tức vọt xuống, vịn cây ven đường bắt đầu nôn khan.