Bạch Trân Trân nhìn bảng số phòng, 1818. lông mày của cô nhíu lại, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Phong và Ông Tấn Hoa chẳng biết đến bên ngươi cô từ lúc nào đi.
"Hai người các anh có ngửi thấy mùi hương kỳ lạ nào không?"
Mùi hương đó có chút giống như là formalin, nhưng là lẫn trong mùi hương formalin, hình như còn tản ra mùi xác phân hủy nhàn nhạt.
Tình hình có gì đó sai sai.
Bạch Trân Trân ngăn cản hành động dùng bạo lực phá cửa của hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa, bản thân lấy một cái kẹo màu đen nhỏ trên đầu xuống, bắt đầu động tác nạy khóa thành thạo.
Sau khi Từ Phong thấy cảnh này, không nhịn được nói một câu: "Cô Bạch, sao cô biết cả kỹ thuật này thế?"
Nhìn trình độ thuần thục này của cô, hẳn là đã chuyên luyện tập, nếu không đúng là sẽ không có khả năng thành thạo như thế.
Bạch Trân Trân không buồn ngẩng đầu lên nói: "Tôi đi ra ngoài thường xuyên quên mang chìa khoá, gọi thợ khóa đến tốn rất nhiều tiền nên dứt khoát tự mình học được. Kỹ thuật mở khóa máy móc thế này cũng không khó, luyện nhiều chút là biết."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy tiếng cùm cụp vang lên, khóa cửa đã bị Bạch Trân Trân dùng một cái kẹp nhỏ mở ra.
Từ Phong: "..."
Quả nhiên là quen tay hay việc, trước sau chỉ có một phút nhỉ?
Bạch Trân Trân không nói gì, ra hiệu tất cả mọi người lui ra phía sau, cô lấy ra hai tấm bùa từ trong túi kẹp ở giữa ngón tay, sau đó nhanh chóng mở cửa phòng ra, ném hai tấm bùa vào nhanh như tia chốt.
Hai tấm bùa công kích bay thẳng vào phòng, nhưng lá bùa chưa từng bị kích hoạt, bùa công kích nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Đôi mắt của Bạch Trân Trân vô cùng tốt, vươn tay lập tức bật đèn điện trong phòng lên. Ánh đèn sáng ngời xua tán đi bóng tối trong phòng, Bạch Trân Trân đã thấy rõ tình hình trong phòng.
Diện tích của nhà công cộng cũng không lớn, phòng hai mươi mét vuông sẽ không làm phòng riêng, tình hình bên trong nhìn lướt ngang là thấy không sót thứ gì, bởi vì cũng không xếp đặt bao nhiêu thứ cho nên trông căn phòng không có vẻ nhỏ hẹp.
Bạch Trân Trân liếc mắt là thấy ngay người đang nằm trên giường trong căn phòng, và nữ quỷ áo đỏ đứng bên cạnh giường.
Oán khí trên người nữ quỷ áo đỏ cuồn cuộn, trông rất khó đối phó, đôi mắt Bạch Trân Trân híp lại, vươn tay ngăn cản người phía sau tiến đến, cô trở tay khép cửa phòng lại, đi về phía đứng nữ quỷ áo đỏ đang đứng ở nơi đó.
Chắc hẳn nữ quỷ áo đỏ đó đã giết người, nếu không trên thân sẽ không có nhiều oán khí và lệ khí thế này. Theo lý mà nói, áo đỏ lệ quỷ đã giết người thì chẳng mấy chốc sẽ mất lý trí, tiến tới giai đoạn bắt đầu cuồng sát giết người không phân biệt, nhưng áo đỏ lệ quỷ trước mặt giống như có hơi khác biệt. Bà ta còn lý trí, rõ ràng oán khí trên người khiếp người, nhưng lại bị bà ta khống chế bên trong hồn thể, cô gái ngây thơ nằm ở trên giường thậm chí không bị lây nhiễm mảy may.
Bạch Trân Trân đi tới từng bước một, cuối cùng đứng cách trước mặt nữ quỷ áo một mét.
"Bà là Dương Tố Mai."
Bạch Trân Trân rất khẳng định nói, cô đã từng thấy dáng vẻ của Dương Tố Mai trong hồ sơ, cho nên rất dễ nhận ra thân phận của nữ quỷ áo đỏ trước mặt này.
Nữ quỷ áo đỏ là Dương Tố Mai, cô gái nằm ở trên giường có lẽ là con của bà ta, Khu Văn Văn. Nữ quỷ áo đỏ đó quay đầu nhìn về Bạch Trân Trân, trên người bà ta có oán khí cuồn cuộn, lúc sắp tăng vọt, bà ta nhìn thấy công đức kim quang chói mắt trên người Bạch Trân Trân.
Lý trí sắp sụp đổ của Dương Tố Mai bởi vì có sự hiện diện của công đức kim quang của Bạch Trân Trân, dần dần trở về trong đầu của bà ta.
Người có công đức kim quang quanh thân, tất nhiên sẽ không lạm sát kẻ vô tội, coi như bà ta là lệ quỷ, Bạch Trân Trân cũng sẽ không làm tổn thương bà ta.
Dương Tố Mai cười cười với Bạch Trân Trân, chỉ là hiện tại bà ta đã là lệ quỷ rồi, cái nụ cười này trông rất đáng sợ. Nhưng ngược lại Bạch Trân Trân không bị ảnh hưởng gì, xoay người nhặt hai tấm bùa công kích trên mặt đất lên, tiện tay bỏ vào trong túi xách của mình.
Khó trách bùa công kích không có hiệu quả, đây là một áo đỏ lệ quỷ còn có lý trí, hiện tại bà ta còn chưa thể hiện công kích của mình, hiển nhiên bùa của Bạch Trân Trân sẽ không cách nào gây ra tác dụng.
"Bốn người làng chơi kia là bị bà hại chết nhỉ."
Bạch Trân Trân không có vòng vo với Dương Tố Mai, hỏi thẳng.
Còn Dương Tố Mai cũng không ngờ Bạch Trân Trân là bởi vì việc này mà tới, bà ta chỉ sửng sốt giây lát, rất nhanh đã gật đầu thừa nhận.
"Không sai, là tôi làm."
Bạch Trân Trân không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Dương Tố Mai.
Và cô thế này đã khiến cho Dương Tố Mai không biết làm sao, bà ta hơi sửng sốt, mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ cô không cần hỏi nguyên nhân của tôi là gì sao?"