Trông Bạch Trân Trân không giống với những đại sư mà bà ta biết, nếu đổi lại là đại sư khác, biết bà ta giết người, khẳng định sẽ không thèm phân tốt xấu đã xuống tay với bà ta. Thế nhưng Bạch Trân Trân chẳng những không ra tay với bà ta, ngược lại còn tỏ vẻ bảo bà ta nói tiếp... Có điều khi nhìn thấy Bạch Trân Trân gần như là chiếu lấp lánh, Dương Tố Mai lại bình thường lại.
Trên người Bạch Trân Trân có nhiều công đức kim quang như vậy, khẳng định là không giống với mấy tên Huyền Thuật Sư không thèm phân tốt xấu chỉ muốn giải quyết bà ta còn lại, cô là sự tồn tại đặc biệt, nếu không phải như thế, cô sẽ không có nhiều công đức kim quang như vậy.
Bạch Trân Trân nghe vậy, biết lắng nghe mà hỏi một câu: "Vì sao bà giết bọn họ? Là muốn báo thù sao? Có tiện nói cho tôi biết nguyên nhân hay không?"
Có rất ít lệ quỷ áo đỏ sau khi giết người vẫn có thể duy trì lý trí, lệ quỷ trước mặt hiển nhiên là sự tồn tại đặc biệt, Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm đối phương một hồi, nói: "Bà là Huyền Thuật Sư à?"
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng Bạch Trân Trân gần như đã có thể khẳng định thân phận của đối phương rồi.
Bà ta là một Huyền Thuật Sư, nếu không, bà ta sẽ không sau khi nhìn thấy Bạch Trân Trân mà vẫn còn giữ tỉnh táo như thế, cũng sẽ không sau khi giết người nhưng vẫn còn giữ lý trí. Ánh mắt Bạch Trân Trân lượn quanh trong phòng một vòng, cuối cùng ánh mắt đặt vào phần bên trong lọ thủy tinh được trưng bày trên bàn trà, khi thấy đồ vật bên trong, khóe miệng Bạch Trân Trân nhếch lên một cái.
"Có phải bà dùng thứ đó dưỡng ngân trùng không?"
Bên trong lọ đang ngâm một thứ có hình dạng hơi khó coi, Bạch Trân Trân dựa theo hình dạng còn sót lại của vật kia, nhận ra đó là cái gì. Hóa ra mùi hương formalin và mùi thối ngửi thấy trước đó đều là tỏa ra từ vật bên trong. Sau khi đã nhìn thấy, Bạch Trân Trân cảm thấy thứ đồ này sẽ khiến cho tinh thần người sinh ra ô nhiễm, cô bèn dời ánh mắt, lại đặt vào Dương Tố Mai.
"Hồ sơ vụ án năm ngoái tôi cũng có xem, có điều chân tướng như thế nào tôi cũng không biết, xem ra có rất nhiều thứ chưa được điều tra ra, bà là người làm nên chuyện, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?"
Dương Tố Mai cười khổ một tiếng, nói: "Tôi không có gì để nói..."
Bà ta như vậy, hiển nhiên không muốn nói thêm cái gì ở chuyện này, Bạch Trân Trân thấy bà ta không muốn nói, chỉ chỉ Khu Văn Văn còn đang chìm trong mê ngủ.
"Có lẽ bà không biết, Khu Văn Văn bị liệt là hung thủ số một, nếu như bà không nói bất cứ cái gì, có lẽ không bảo vệ được cô ấy, và cô ấy cũng sẽ bị xem như hung thủ mà bắt lại."
Đối với một người mẹ, con gái chính là uy hiếp của bà, Dương Tố Mai làm nhiều chuyện như vậy, có tỉ lệ rất lớn là vì con gái mình, cho nên Bạch Trân Trân đã dứt khoát ra tay từ Khu Văn Văn.
"Sau khi bà chết thì xong hết mọi chuyện, nhưng con gái của bà còn sống, chẳng lẽ bà muốn để cô ấy vào ngục giam sao?"
"Xem như cô ấy còn vị thành niên, nhưng cô ấy giết bốn người, dù không bị xử bắn, cô ấy cũng sẽ ngồi tù, bà nhẫn tâm để cô ấy ngồi tù sao?"
Sắc mặt Dương Tố Mai thay đổi, theo sự biến động cảm xúc của bà ta, nhiệt độ không khí trong phòng cũng đang thay đổi không ngừng.
Khu Văn Văn vẫn đang chìm trong mê ngủ, những động tĩnh trong phòng đối với cô ấy gần như không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào.
"Bà đã động tay động chân vào cô ấy à?"
Bạch Trân Trân lại hỏi một câu, cô nhìn về phía Khu Văn Văn đang chìm trong mê ngủ, nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ bản thân cô ấy cũng không biết, sau khi tỉnh lại cô ấy lại phải đối mặt với cái gì."
"Có lẽ bà cũng cảm thấy, bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, chính là đến bắt hung thủ giết người đã giết bốn người, bọn họ không nhìn thấy lệ quỷ là bà, cuối cùng người bị bắt chỉ có Khu Văn Văn."
Bạch Trân Trân còn chuẩn bị nói tiếp, Dương Tố Mai đã mở miệng ngắt lời cô.
"Bốn người kia tội ác chồng chất, bọn họ đáng chết, cô có thể nhìn thấy tôi, cô nói với những cảnh sát kia, con gái của tôi là vô tội, con bé là người bị hại."
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Tôi không làm, tôi không biết chân tướng, sao biết lời bà nói là thật hay giả? Bà xem tôi là ai?"
Dương Tố Mai: "..."
Công đức kim quang trên người Bạch Trân Trân không phải giả, người công đức kim quang đậm đặc thế này không phải là một người dễ mềm lòng sao? Vì sao Bạch Trân Trân lạnh lùng như vậy, rõ ràng cô đã đoán được cái gì rồi, nhưng lại còn muốn ép hỏi bà ta chân tướng sự việc, chẳng lẽ cô không cảm thấy mình làm như vậy là quá đáng sao?
Bạch Trân Trân cong môi, lại nói: "Đừng có dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, cũng đừng nghĩ đến việc áp đặt đạo đức tôi, hoặc là nói cho tôi biết chân tướng, hoặc là để cảnh sát bắt Khu Văn Văn, không có con đường thứ ba có thể lựa chọn."