Nói đến đây, Dương Tố Mai quay đầu nhìn về phía con gái đang nằm ở trên giường, ánh mắt của bà ta vô cùng dịu dàng, trong giọng nói tràn ngập tình cảm nồng nàn không thể hòa tan.
"Tôi không phải một người mẹ có trách nhiệm, nếu tôi phát hiện sớm chút, nếu tôi quan tâm kỹ càng con gái mình một chút, những chuyện này sẽ không phát sinh."
Bà ta đã quá tin tưởng chồng mình, cho nên xưa nay chưa từng hoài nghi ông ta đã làm những gì với con gái mình.
Mặc dù kẻ cầm đầu tổn thương con gái là chồng của bà ta, nhưng không thể phủ nhận rằng ở trong đó Dương Tố Mai cũng đóng vai một nhân vật không có trách nhiệm.
Thân là Huyền Thuật Sư, bà ta biết rõ giết người đồng thời cắn nuốt hồn phách sẽ có kết cục gì, nhưng bà ta vẫn làm như vậy.
"Là tôi có lỗi với con bé."
"Tôi đưa nó đến thế giới này, nhưng không có bảo vệ chu toàn cho nó, cho dù tôi giết chết những người hại nó, thế nhưng những chuyện từng xảy ra vẫn không có cách nào đền bù."
Bà ta sẽ tuyệt đối không tha thứ cho mình, cho nên sau khi diệt trừ những kẻ hại Khu Văn Văn xong, linh hồn của bà ta cũng đã đến cực hạn.
"Cô thu tôi đi."
Ánh mắt tràn ngập quyến luyến của Dương Tố Mai lưu luyến nhìn Khu Văn Văn hồi lâu, cuối cùng vẫn thu hồi ánh mắt trong sự bịn rịn không rời.
Cho dù không có Bạch Trân Trân đến, bà ta cũng sẽ lựa chọn kết liễu mình, bà ta nghiệp chướng nặng nề, không xứng có kiếp sau, chỉ hi vọng mọi chuyện bà ta làm đủ chuộc tội.
"Tôi chỉ hi vọng, mọi người đừng nói cho con bé biết chân tướng, cũng không cần quấy rầy cuộc sống của con bé, để con bé sống cuộc sống của mình đi."
Nói xong, Dương Tố Mai quỳ xuống trước Bạch Trân Trân, tay bà ta giơ lên, đâm vào trái tim của mình, gương mặt dữ tợn móc ra một hạt châu màu đen.
"Tôi không có thứ gì khác có thể trao đổi, viên quỷ châu này cho cô, đại sư, van xin cô hứa với tôi đừng nói cho con gái của tôi biết quá khứ của con bé."
Quỷ châu là hạt châu sức mạnh lệ quỷ ngưng kết thành, hạt châu này rất ít ỏi, bởi vì chỉ có lệ quỷ tự mình cam tâm tình nguyện ngưng kết sức mạnh của mình lại thì mới có thể hình thành quỷ châu, bất kỳ người nào cũng không thể cưỡng ép cướp đoạt. Bất kể là vẽ bùa hay là bày trận, quỷ châu đều có thể phát huy tác dụng rất lớn, cho dù là dùng nó trở thành vũ khí công kích một lần duy nhất cũng được.
Bà ta ngưng kết toàn bộ sức mạnh của mình thành quỷ châu, hiển nhiên là không có ý định sống tiếp nữa.
"Đại sư, van xin cô hứa với tôi có được không?"
Sau khi quỷ châu hiến tặng cho Bạch Trân Trân, hồn thể của Dương Tố Mai bất ổn, bắt đầu dần dần tiêu tán, bà ta quỳ ở nơi đó, ngửa đầu nhìn Bạch Trân Trân, khẩn cầu cô đồng ý yêu cầu cuối cùng của mình.
Bà ta cực kỳ khó khăn mới bù đắp được linh hồn của con gái của mình, mới khiến cho con gái quên mất mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, bà ta chỉ hi vọng cuộc sống tiếp sau đó của con gái của mình có thể bình an trôi chảy, mọi điều trong quá khứ, bà ta không hi vọng con gái mình lại nhớ lại.
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, đồng ý thỉnh cầu của bà ta.
"Tôi hứa với bà."
Khu Văn Văn là người bị hại từ đầu đến đuôi, cô ấy không nên chịu những cực khổ này, Dương Tố Mai đã vì con gái mình trả giá mọi cái giá đắt, mẹ cho cô ấy sinh mệnh lần thứ hai, cô ấy chỉ cần sống tốt là được.
Sau khi nghe thấy lời Bạch Trân Trân nói, trên mặt Dương Tố Mai xuất hiện nụ cười xán lạn, bà ta nặng nề dập đầu với Bạch Trân Trân, sau đó sử dụng tay chân bò dậy từ dưới đất. Lúc này bởi vì sức mạnh đã biến mất, hồn thể của bà ta cũng đang tiêu tan, thân thể vốn dùng để ngưng kết sức mạnh cũng đang chậm rãi tiêu tán.
Hồn phi phách tán là cực kì thống khổ, thế nhưng Dương Tố Mai giống như không cảm nhận được những đau đớn này, bà ta đi tới trước mặt con gái đang ngủ say của mình, cúi người hôn trán con gái. Khu Văn Văn đang trong cơn ngủ say không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy giống như theo bản năng nhận thấy có cái gì quan trọng sắp rời đi. Chỉ là cô ấy vẫn bị nhốt trong mộng không thể tỉnh lại, một giọt nước mắt thuận khóe mắt của cô ấy rơi xuống. Trước lúc linh hồn Dương Tố Mai tiêu tan, bà ta một mực lẳng lặng nhìn con gái mình, giống như là muốn khắc thật sâu hình bóng con gái vào trong mắt.
Bạch Trân Trân cứ thế nhìn hồn thể Dương Tố Mai tiêu tán triệt để, hào quang màu vàng lẻ tẻ còn sót lại cuối cùng cùng nhau tràn vào trong thân thể Khu Văn Văn.
Dương Tố Mai hồn phi phách tán, sau đó đưa công đức kim quang cuối cùng còn lại của mình nhập vào trong thân thể của Khu Văn Văn.
Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn quỷ châu trong tay mình, trở tay cất nó đi.
Đoán chừng Khu Văn Văn đến buổi sáng ngày mai vẫn sẽ chưa tỉnh lại, mà đợi đến sau khi cô ấy tỉnh lại, sẽ quên mọi chuyện trong quá khứ, những đau khổ đó sẽ không tạo thành ảnh hưởng với cô ấy nữa, cô ấy sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Đó là lễ vật cuối cùng mà mẹ cô ấy để lại cho cô ấy.