"Sao cánh cửa này mãi mà mở không ra?"
"Vừa rồi không phải cô Bạch mở ra rất dễ dàng sao?"
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chúng ta nhất định phải đi vào nhanh chút!"
Vừa rồi sau khi Bạch Trân Trân đi vào, cửa phòng đột nhiên đóng lại, người bên ngoài đã dùng hết biện pháp nhưng vẫn không thể mở cửa ra.
Hạ Triêu Yến sốt ruột, nổi trận lôi đình với hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa.
"Rốt cuộc các anh là cảnh sát, hay là Trân Trân là cảnh sát? Lúc này rõ ràng là lúc các anh nên xông vào, dựa vào cái gì để một mình Trân Trân đi vào?"
"Nếu như Trân Trân có xảy ra bề gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các anh!"
Hạ Triêu Yến có vẻ đã sắp không khống chế nổi cơn giận của mình rồi.
Trong phòng còn không biết có tình huống gì cả, cả một nhóm cảnh sát như thế không đi vào, ngược lại để một cố vấn đặc biệt là Bạch Trân Trân tiến vào, bọn họ tài thật đó?
Hạ Triêu Yến dùng rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể mở ra cửa phòng mỏng tênh này, đến cuối cùng thậm chí anh ta muốn đoạt súng lục của Từ Phong và Ông Tấn Hoa cưỡng ép mở cửa.
Vẫn là Ông Tấn Hoa phát hiện ý đồ của anh ta trước một bước, vươn tay ngăn cản anh ta, nếu không nói hậu quả khó mà lường được.
"Anh Hạ, tôi cảnh cáo anh, đừng làm chuyện nguy hiểm này thêm nữa, nếu không chúng tôi sẽ áp tội đánh lén cảnh sát bắt giữ anh!"
Ông Tấn Hoa mới nói câu đó, hiển nhiên cảnh sát khác đều đứng về phía anh, tất cả mọi người trừng mắt nhìn Hạ Triêu Yến, khiển trách những gì anh ta làm.
Hạ Triêu Yến gần như sắp bị thái độ của bọn họ chọc cho tức đến bật cười, hai tay của anh ta khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Ông Tấn Hoa.
"Tội đánh lén cảnh sát? Anh dựa vào cái gì định tội tôi? Tôi sẽ tìm luật sư tố cáo chết các anh! Rõ ràng là cảnh sát các anh không tròn chức, còn muốn chụp mũ cho người ta, tôi nói cho các anh biết, tôi không chịu đựng thái độ này của các anh đâu!"
Thái độ của Hạ Triêu Yến vô cùng phách lối, cho dù đã tới thời điểm này, anh ta vẫn một bước cũng không nhường, dù chỉ có một người, vẫn không kiêu ngạo không tự ti đối kháng với một đám cảnh sát ở đối diện. Vì một Bạch Trân Trân, anh ta không thèm đếm xỉa, mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh ta vẫn muốn cứu Bạch Trân Trân ra rồi tính.
"Cô ấy chỉ là một người phụ nữ thôi, các anh bỏ mặc cô ấy một mình mạo hiểm, chính là cảnh sát các anh không làm tròn trách nhiệm, các anh còn muốn bắt giữ tôi? Tôi nói cho các anh biết, trừ phi hôm nay các anh giải quyết tôi ở chỗ này, nếu không, tôi nhất định sẽ kiện cáo chết các anh!"
Rốt cuộc trong phòng có tình huống gì, đến bây giờ bọn họ vẫn không rõ ràng, nhưng những người phía ngoài đã chia làm hai phái, tới khi mâu thuẫn song phương đã hết sức căng thẳng, cửa phòng trước đó đóng chặt lại, có làm sao cũng không thể mở ra đã được kéo ra.
Bạch Trân Trân đi ra từ trong nhà, sau khi Hạ Triêu Yến thấy cô, lập tức xua tán lệ khí toàn thân, nhanh chóng tới gần cô, vươn tay muốn ôm cô vào lòng.
"Trân Trân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm, Trân Trân, cô quá xúc động rồi... Tôi thật sự rất lo lắng cho cô."
Khi cánh tay Hạ Triêu Yến sắp khoác lên trên bờ vai của Bạch Trân Trân, cô đi về phía trước một bước, tay Hạ Triêu Yến chỉ khoác vào không khí.
Hạ Triêu Yến sửng sốt giây lát, bên trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân lộ ra mấy phần ấm ức, nhưng mà Bạch Trân Trân không nhìn anh ta, ánh mắt đặt vào Từ Phong và Ông Tấn Hoa.
"Chủ nuôi ngân trùng tôi đã giải quyết, người ở bên trong và việc này không có liên quan, chúng ta đi xuống trước đi."
Thời gian Bạch Trân Trân đi vào kéo dài nửa tiếng, trong lúc này, cửa phòng bị một sức mạnh thần bí khóa chặt, bất kể bọn họ làm thế nào cũng không thể mở cửa phòng ra. Sau khi đi ra, Bạch Trân Trân lại nói chủ nuôi ngân trùng đã được giải quyết...
Từ Phong và Ông Tấn Hoa liếc nhau, vẫn quyết định tin tưởng Bạch Trân Trân, trước đó cô đã từng giải quyết mấy vụ án, năng lực vẫn đáng tín nhiệm, những chuyện thế này cô sẽ không đùa giỡn.
"Chúng ta rút lui."
Sau khi Từ Phong ra lệnh, rất nhanh một đoàn người đã đi tới thang máy.
Bạch Trân Trân cũng không nói chuyện đơn độc với Hạ Triêu Yến, anh ta bị rơi xuống cuối cùng.
Nhìn Bạch Trân Trân bị bầy người vây quanh, trên mặt Hạ Triêu Yến xuất hiện nụ cười kỳ lạ, sau đó anh ta cũng không nói gì, yên lặng đi theo đằng sau đội ngũ.
Một đoàn người im lặng đứng trong thang máy, khi đến sân bên dưới, bọn họ kêu Cao Hữu Tài và Tiền Phong Dụ, một đám người lũ lượt về xe mười hai chỗ.