Sau khi lên xe mười hai chỗ, bầu không khí bí bách ban nãy cuối cùng đã dịu đi một chút, Từ Phong ngồi ở vị trí kế bên tài xế không có lái xe, quay đầu dò hỏi.
"Cô Bạch, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế?"
Trước đó Bạch Trân Trân nói chắc chắn chủ nuôi ngân trùng ở bên trong phòng như vậy, kết quả sau khi đi ra thì nói chủ nuôi đã được giải quyết, còn bảo bọn họ đi theo cô cùng rời đi.
Rốt cuộc chủ nuôi ngân trùng là ai? Cô giải quyết như thế nào?
Dù sao có bốn người chết trong tay ngân trùng, chuyện này vẫn phải hỏi rõ ràng mới tốt, nếu không vụ án này sẽ không thể kết án.
Hiển nhiên Bạch Trân Trân biết đạo lý này, cô nhìn Từ Phong một cái, mở miệng hỏi: "Anh nhất định phải nói ở chỗ này?"
Từ Phong nhẹ gật đầu: "Tôi chắc chắn, cô Bạch, làm phiền cô cho tôi tin chính xác, nói một chút rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra."
THấy Từ Phong không có dị nghị nào khác, hiển nhiên Bạch Trân Trân cũng sẽ không cố kỵ điều gì khác, cô cũng không có giấu diếm Từ Phong, nói: "Ngân trùng là Dương Tố Mai nuôi, bà ta là hung thủ giết bốn người kia."
Từ Phong nghe vậy, bật thốt lên: "Không phải Dương Tố Mai đã chết từ lâu sao?"
Bạch Trân Trân gật đầu: "Đúng là bà ta đã chết rồi, nhưng sau khi bà ta chết đã trở thành lệ quỷ."
Nói đến đây, Bạch Trân Trân lấy bình thủy tinh chứa formalin và mosaic mình bỏ vào trong túi đeo bên người ra.
"Thứ chứa trong này chính là cái đó cái đó của Khu Hải, Dương Tố Mai đã lợi dụng cái này nuôi dưỡng ngân trùng."
Bạch Trân Trân nói xong, đưa bình thủy tinh cho Từ Phong.
Rõ ràng lọ thủy tinh đã được bịt kín, nhưng Từ Phong vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng hương thuộc về formalin, trừ cái đó ra, còn có một mùi thối không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, sắc mặt anh ấy nhăn nhó ngay lập tức, yên lặng đưa lọ thủy tinh cho Ông Tấn Hoa ở phía sau.
Đám cảnh sát chạy theo một chuyến: "..."
Không phải chứ, lời này là lời bọn họ nên nghe sao? Sao cứ cảm thấy chuyện hình như có gì đó sai sai?
Sau khi Bạch Trân Trân đưa đồ cho Từ Phong, cho đối phương một chút thời gian tiêu hóa lời nói, sau đó lại nói: "Cho nên, tiếp theo chúng ta vẫn có thể nói chứ?"
Trước đó không phải nói tốt nhất đừng để đám cảnh sát sở cảnh sát biết quá nhiều chuyện về tà thuật linh dị thần tiên ma quái các kiểu của Huyền Môn sao, hiện tại những lời này có chắc là có thể nói trên xe không?
Từ Phong và Ông Tấn Hoa liếc nhau một cái, hai người nhìn thoáng qua nhau, rất nhanh đã hiểu ý đối phương.
Thế là Từ Phong liền nói: "Chờ trở về sở cảnh sát rồi nói sau."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, cả người đã thả lỏng hơn chút, cô thở dài một hơi, dựa vào lưng ghế.
"Không cho tôi nói cũng đúng lúc, tôi hơi buồn ngủ, nghỉ ngơi trước một lúc, chờ đến lúc đó rồi gọi tôi."
Nói xong, Bạch Trân Trân liền nhắm mắt lại, không mất quá lâu, cô đã chìm vào trong mộng đẹp.
Rõ ràng là một cô gái cực đẹp, nhưng hình như cô chẳng hề có dáng vẻ phụ nữ, nói ngủ là đi ngủ, chẳng hề có tí chần chờ nào.
Đợi đến khi Từ Phong nổ máy xe rời đi, thậm chí Bạch Trân Trân đã ngáy ra tiếng, mặc dù tiếng ngáy không lớn, nhưng bởi vì trong xe không có bao nhiêu người, tất cả mọi người tất cả đều nghe thấy tiếng ngáy của Bạch Trân Trân.
Đám cảnh sát trong xe: "..."
Cô Bạch đúng là không hề chú ý hình tượng.
Hạ Triêu Yến ngồi ở phía sau cùng, sắc mặt của anh ta không đẹp cho lắm, có điều vẫn cực lực áp chế cảm xúc của mình, trên đường trở về toàn thân anh ta tỏa ra khí lạnh, cảnh sát ngồi bên cạnh anh ta cũng cảm nhận được tâm trạng của anh ta kỳ lạ, nhưng không có ai hỏi gì với anh ta.
Tốc độ xe trở về hình như nhanh hơn đi đến một chút, lúc đến sở cảnh sát đã là mười một giờ đêm rồi.
Sau khi xe đã ngừng hẳn, Hạ Triêu Yến dùng nhanh nhất tốc độ xuống xe, anh ta vốn muốn bế Bạch Trân Trân từ chỗ ngồi kế bên tài xế xuống.
Có điều sau khi Từ Phong dừng xe xong, trước tiên là đánh thức Bạch Trân Trân, cho nên đợi đến khi Hạ Triêu Yến di chuyển tới cửa tay lái phụ thì Bạch Trân Trân đã tỉnh lại.
Có điều dẫu sao tay lái phụ cũng không phải chỗ ngủ, Bạch Trân Trân ngủ một đường sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, cô vừa hoạt động gân cốt vừa mở cửa của tay lái phụ đi xuống.
Lúc cô xuống bởi vì run chân, không cẩn thận lảo đảo mấy cái.
Cũng may Hạ Triêu Yến ngay một bên, lập tức vươn tay đỡ cô, có điều móng tay của Bạch Trân Trân nhà mình quá dài, lúc nắm chặt tay Hạ Triêu Yến, không cẩn thận lại rạch vào mu bàn tay của anh ta mấy cái.
"Anh Triêu, xin lỗi, em không phải cố ý, anh sẽ không tức giận chứ?"
Mặt mũi Bạch Trân Trân tràn đầy áy náy nhìn về phía Hạ Triêu Yến, ngượng ngùng nói một câu.