Hạ Triêu Yến miễn cưỡng nâng tinh thần, nhưng nói một hồi, cảm giác mệt mỏi rã rời giống như thủy triều cuốn tới, anh ta có chút không khống chế nổi sự mỏi mệt của mình, lời còn chưa nói hết đã nhắm mắt lại ngã xuống ghế.
Từ Phong: "..."
Thứ Bạch Trân Trân pha có thật là cà phê không? Sao Hạ Triêu Yến uống xong cứ như uống thuốc ngủ vậy, thế này là đã ngủ rồi à?
Bạch Trân Trân đi tới, chuẩn bị di dời Hạ Triêu Yến nằm lên ghế salon, thấy Từ Phong vẫn đứng ở một bên nhìn, Bạch Trân Trân lập tức mở miệng nói: "Giám sát Từ, còn không qua đây hỗ trợ?"
Lúc này Từ Phong mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới, giúp đỡ Bạch Trân Trân dời Hạ Triêu Yến lên ghế sa lon.
"Cô Bạch, không phải anh ta là bạn trai của cô sao?"
Thấy động tác của Bạch Trân Trân thô lỗ, lúc đối đãi Hạ Triêu Yến không có kiên nhẫn là bao, hiếu kì trong lòng Từ Phong có làm sao cũng không áp chế nổi, không nhịn được hỏi một câu. Bởi vì anh ta cảm thấy Bạch Trân Trân của hiện tại với cô của trước đó cứ như hai người, hoàn toàn không giống như dáng vẻ để tâm đến Hạ Triêu Yến. Trước đó không phải hai người rất ân ân ái ái, trông dính nhau cực kì, sao chỉ mới có một lúc, Bạch Trân Trân đã đổi thái độ rồi? Quả nhiên là khiến cho người ta không hiểu nổi, giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì sao?
Lòng Từ Phong tràn đầy hiếu kì, nhưng Bạch Trân Trân lại không có thời gian lãng phí, vừa rồi cô đã bỏ quỷ châu Dương Tố Mai cho cô vào trong cà phê và đưa cho Hạ Triêu Yến uống, sức mạnh của quỷ châu kia không biết có thể duy trì bao lâu, cô phải tranh thủ hành động mới được.
"Anh giúp tôi lột quần áo của anh ta, lột sạch sẽ hết luôn nhé."
Từ Phong: "..."
Mặc dù anh ấy không biết vì sao Bạch Trân Trân làm như thế, nhưng với sự tín nhiệm dành cho Bạch Trân Trân, biết cô sẽ không nói nhảm, cho nên Từ Phong nhận được chỉ thị gì là thực hiện chỉ thị ấy, rất nhanh đã lột sạch sẽ Hạ Triêu Yến, ngoại trừ để lại cái quần lót tam giác che lại ra, trên người của anh ta không còn tấm vải nào khác.
Đợi đến khi Từ Phong lột sạch sẽ quần áo của Hạ Triêu Yến, vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Trân Trân móc ra một cái ống chích không biết từ chỗ nào, bên trong đã được hút vào đầy chất lỏng trong suốt.
Thấy Bạch Trân Trân chuẩn bị tiêm dịch thuốc bên trong cho Hạ Triêu Yến, sắc mặt Từ Phong cũng thay đổi, giọng nói theo đó trở nên run rẩy lên.
"Gì thế này, cô Bạch, trong này là cái gì?"
Chắc cô sẽ không phải tiêm cho Hạ Triêu Yến thuốc gì vi phạm lệnh cấm tại trong phòng làm việc của mình chứ?
Bạch Trân Trân liếc Từ Phong, tức giận nói: "Anh suy nghĩ lung tung cái gì đó? Trong này là thuốc làm lỏng cơ bắp, anh tránh qua một bên."
Từ Phong nghe vậy, với sự tín nhiệm nhân phẩm của Bạch Trân Trân, vẫn tránh ra.
Bạch Trân Trân tiêm thuốc bên trong ống chích vào trong cơ thể của Hạ Triêu Yến, tiếp đó lấy ra một bình thuốc, hút dịch thuốc bên trong ra.
Từ Phong nhìn thoáng qua chữ viết bên trên cái bình, sau khi phát hiện đó là thuốc an thần thì anh ấy thở dài một hơi.
Bạch Trân Trân tiêm liên tiếp cho Hạ Triêu Yến ba ống thuốc an thần, bảo đảm anh ta sẽ hôn mê rất lâu. Liều lượng thuốc an thần này xem như là voi cũng sẽ hôn mê, càng khỏi phải nói là người.
Sau khi tiêm hết tất cả dịch thuốc hoàn tất, Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi, cô thu gọn bình thuốc và ống chích, ném vào trong thùng rác đang đặt một bên.
Ánh mắt Từ Phong nhìn Bạch Trân Trân đã có gì kỳ kỳ, chờ sau khi cô Bạch Trân Trân thu dọn xong, anh ấy không nhịn được mở miệng hỏi: "Cô Bạch, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Anh ấy thật sự quá tò mò rồi, bởi vì chuyện này đối với anh ấy là không hợp thói thường, dù sao trước đó nhìn cách Bạch Trân Trân và Hạ Triêu Yến này ở bên nhau, hoàn toàn chính là quấn quýt mập mờ giữa nam nữ, nhưng anh ấy chưa từng thấy quấn quýt mập mờ nhà ai sẽ chuốc thuốc mê cho đằng nam, sau đó lại tiêm cho người ta thuốc an thần các kiểu.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong một cái, biết hiện tại có lẽ là anh ấy có một bụng hiếu kì, thế là bèn giải thích ngắn gọn: "Tên này không có ý tốt với tôi, bây giờ bị tôi giết ngược, tôi muốn lợi dụng anh ta làm mồi, lôi hung thủ sau màn ra."
Từ Phong: "..."
Ý của mỗi một chữ Bạch Trân Trân nói anh ấy đều hiểu, sao sau khi ghép lại anh ấy lại cảm thấy không hiểu cho lắm thế?
Hạ Triêu Yến có mưu đồ khác? Anh ta đang mưu đồ cái gì?