Đang khi nghĩ ngợi, cửa phòng làm việc đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Ông Tấn Hoa bưng tượng Quan Công mà sở cảnh sát cung phụng tiến đến, mới vừa vào, anh đã nói chuyện với Bạch Trân Trân: "Trân Trân, cái này để ở đâu?"
Từ Phong: "..."
Gì vậy, trước đó chẳng phải Ông Tấn Hoa vẫn gọi Bạch Trân Trân là cô Bạch sao? Sao bây giờ lại gọi Trân Trân rồi?
Còn nữa, anh mang tượng Quan Công đến đây là vụ gì nữa?
Sự việc càng quá đáng hơn nữa vẫn còn ở phía sau, Ông Tấn Hoa cầm máu chó đen và máu gà trống tươi đến đây, trừ cái đó ra, anh còn chuẩn bị rất nhiều nến, giấy đỏ, Bát Quái Kính, vân... vân...
Nhìn xem Ông Tấn Hoa giống như đang làm ảo thuật lấy ra nhiều đồ như vậy, biểu cảm trên mặt Từ Phong càng ngày càng phức tạp.
Nhất là lúc nhìn thấy bầu không khí khi hai người Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa ở chung khác hẳn hoàn toàn với lúc ở chung với Hạ Triêu Yến, Từ Phong không phải đồ ngu xuẩn, nếu anh ấy còn không đoán được bọn họ thế này là sao, thì thật là sống chỉ vô dụng rồi.
"Hai người trước đó chỉ là đang diễn trò? Vì giấu giếm qua mặt, hai người đã giấu chuyện này với tôi đúng hay không?"
Từ Phong đã phản ứng kịp tức giận mở miệng hỏi, cảm thấy hai người Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa thật là không tử tế.
Uổng cho mấy ngày nay anh ấy cứ mãi lo lắng, sợ Ông Tấn Hoa lại bởi vì Bạch Trân Trân tìm bạn trai mới mà cảm xúc sa sút, lại lâm vào đau khổ vì tình. Hóa ra lo lắng trước kia của anh ấy chỉ là quan tâm mù quáng, thật ra quan hệ hai người người ta rất tốt, thậm chí còn hợp sức diễn kịch, thật ra anh ấy không hề khác gì đang nằm Hạ Triêu Yến ở nơi đó, đều bị lừa dối, chỉ có điều là anh ấy tương đối may mắn, không bị đánh ngã.
"Cho nên, chuyện đến bây giờ có lẽ đã được giải quyết gần hoàn tất rồi, hai người có thể nói cho tôi biết có chuyện gì hay không?"
Bạch Trân Trân đang điều chế chu sa đặc biệt, chuẩn bị vẽ bùa trên cơ thể của Hạ Triêu Yến, những chuyện này Ông Tấn Hoa không giúp được gì, bèn không nói thêm gì nữa, lôi kéo Từ Phong lui qua một bên.
Nhìn Bạch Trân Trân bận rộn luôn tay, Từ Phong nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ có thể nói rõ nguyên nhân với tôi chưa?"
Ông Tấn Hoa vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, nói: "Hiện tại không có thời gian nói rõ chi tiết với cậu, chờ Trân Trân xử lý xong lại nói."
Từ Phong: "..."
Giữa hai người này nhất định đang ẩn giấu quan hệ không đưa ra ngoài sáng được, nếu không tuyệt đối không phải là dáng vẻ mập mập mờ mờ như hiện tại!!!
Rốt cuộc bọn họ đã giấu diếm mình cái gì?
Từ Phong đã sốt ruột đến độ như kiến bò chảo nóng, nhưng bây giờ anh ấy không tiện tiếp tục ép hỏi Ông Tấn Hoa đã có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể buồn buồn đứng ở đó, nhìn Bạch Trân Trân bận bịu.
Và tốc độ của Bạch Trân Trân rất nhanh, cô trộn máu chó đen, máu gà trống với tàn hương và chu sa điều chế một khay mực, sau đó dùng bút chấm vào mực nước đặc chế, vẽ bùa lên người Hạ Triêu Yến.
Thật ra Từ Phong đã thấy Bạch Trân Trân vẽ bùa rất nhiều lần rồi, nhưng lần này không biết có phải là ảo giác của anh ấy hay không, cảm thấy như tốc độ vẽ bùa của Bạch Trân Trân rất chậm, cũng rất phí sức.
Trên mặt anh ấy toát ra vẻ lo âu rõ rệt, vừa định mở miệng nói cái gì, Ông Tấn Hoa đã mở miệng ngăn cản anh ấy. Ông Tấn Hoa lắc đầu với Từ Phong, ra hiệu anh ấy đừng nói chuyện, Từ Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể ngậm miệng lại không lên tiếng nữa. Còn lực chú ý của Ông Tấn Hoa cũng đang đặt vào Bạch Trân Trân, nhìn cô cầm bút chậm chạp nhưng mà kiên định vẽ bùa trên người Hạ Triêu Yến, anh nhớ tới những chuyện xảy ra tại bệnh viện vào vài ngày trước.
Lúc đó anh bị người ta hạ ứng thanh trùng, tính cách sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, cuối cùng trở thành loại người Bạch Trân Trân chán ghét. Sau khi Bạch Trân Trân giúp anh giải trừ khống chế của ứng thanh trùng, có nói mấy câu.
"Nếu có một ngày, tính cách của tôi cũng xảy ra thay đổi, vậy tất nhiên tôi sẽ có điều cần anh hỗ trợ, hi vọng đến lúc đó anh sẽ giúp tôi."
Ngày đó Bạch Trân Trân chỉ để lại một câu, không có nói rõ chi tiết nguyên nhân với anh, về sau khi lại tiếp xúc, thái độ của Bạch Trân Trân đã xảy ra thay đổi cực nhiều. Mà lúc ấy, Ông Tấn Hoa cũng hiểu những lời trước đó Bạch Trân Trân nói có ý gì.
Ngày đó anh mời Bạch Trân Trân ăn cơm, ăn được một nửa, Bạch Trân Trân lấy cớ mua nước, đột nhiên cho anh leo cây, để anh chờ hơn một giờ mới trở về, sau đó lại còn không giải thích cụ thể đã rời đi, Ông Tấn Hoa thất vọng mất mát, đi thẳng về nhà. Tiếp sau đó, Ông Tấn Hoa nhận được một lá thư email, người gửi thư là Bạch Trân Trân, cô tập hợp một loạt chuyện xảy ra gần nhất nói cho Ông Tấn Hoa biết, đồng thời nhờ Ông Tấn Hoa phối hợp với cô, lôi kẻ tác quái phía sau ra.