Thi thể trẻ con mà Kiều An Na móc ra còn không lớn bằng một trái bóng chuyền, Vương Kim Phượng vê thi thể cậu bé thành hình cầu, xương cốt trên người cậu bé bị ép vỡ hết, lúc này mới tạo thành một thi cầu nho nhỏ như vậy.
Đây là lần đầu tiên Kiều An Na thực sự ôm lấy con cô ấy, cô ấy không hề để ý chất nhầy màu đen lưu lại trên bề mặt thi thể, cũng không hề để ý thi thể vặn vẹo đã không còn nhân dạng có bao nhiêu đáng sợ mà dịu dàng cúi đầu xuống, hôn thân thể đứa trẻ: "Bé yêu, cuối cùng mẹ cũng có thể ôm con một cái..."
Vương Kim Phát dùng chung một cơ thể với Kiều An Na bị ép phải tham dự tất cả quá trình này, sự sang chấn mà tất cả mọi thứ trước mặt mang tới cho anh ta là hoàn toàn có thể tưởng tượng được, Vương Kim Phát muốn khống chế thân thể mình nhưng quyền khống chế thân thể đã bị Kiều An Na nắm chắc trong tay, anh ta căn bản không cướp lại được.
Càng đáng sợ hơn là Vương Kim Phát bị ép buộc dùng chung kí ức với Kiều An Na, dùng thị giác trực quan nhất nhìn sự gặp gỡ giữa Kiều An Na và con.
Tạm thời không đề cập tới chuyện những cái này tạo thành sự sang chấn như thế nào với Vương Kim Phát, dù sao hình ảnh "Vương Kim Phát" ôm thi thể trẻ con dính đầy chất nhầy màu đen mà hôn đã khiến cho Tống Trường Minh không an tâm mà xuống cùng chịu sang chấn rất lớn.
Tống Trường Minh: "!!!"
Đây là chuyện mà loài người có thể làm ra hay sao?
Bạch Trân Trân: "..."
Mặc dù hiện tại Vương Kim Phát thực sự không còn là người.
Coi như người duy nhất đứng xem tại chỗ, Bạch Trân Trân tốt bụng nói với Tống Trường Minh: "Sau khi anh ta nhìn thấy những thứ này thì tinh thần gặp phải kích thích nặng nề, có thể biến thành người bệnh thần kinh."
Mặc dù theo mặt huyền học là tinh thần bị chia ra nhưng thực tế, đó cũng là tinh thần bị chia ra, dù sao anh ta bây giờ không phải một người mà là ba người, sao lại không thể tính là bệnh tâm thần chứ?
Tống Trường Minh khó khăn mở miệng nói: "Anh ta thực sự có bệnh?"
Bạch Trân Trân gật đầu: "Ừ."
Tống Trường Minh nhớ lại Kiều An Na và tiểu quỷ khi trước vẫn còn ở đây, nhỏ giọng hỏi: "Vậy, hai người bọn họ đâu?"
Bạch Trân Trân đáp lời: "Đã không còn ở đây nữa."
Không còn ở đây mà ở trong thân thể Vương Kim Phát, không có tâm bệnh.
Tống Trường Minh: "..."
Mặc dù quan hệ với Vương Kim Phát không được tốt lắm, nhìn người này cũng rất không thuận mắt nhưng biết anh ta gặp chuyện, giờ lại nhìn dáng vẻ anh ta dịu dàng hôn thi thể, nội tâm Tống Trường Minh ngũ vị tạp trần.
Có một người mẹ bị bệnh thần kinh như Vương Kim Phượng cũng là xui xẻo của Vương Kim Phát.
Có điều nói đi nói lại Vương Kim Phượng cũng không phải một sớm một chiều đã biến thành dáng vẻ như thế này, Vương Kim Phát là con trai của bà ta, còn có thể không biết mẹ mình có dáng vẻ như thế nào hay sao?
Huống chi vừa rồi lúc cảnh sát dẫn người dân trong thôn đi lấy chứng cứ, còn nghe được có người nói buổi tối lúc đi tiểu đêm bắt gặp Vương Kim Phượng đưa Kiều An Na từ bên ngoài về.
Vương Kim Phát luôn miệng nói anh ta yêu Kiều An Na, vậy làm sao tới tận bây giờ anh ta cũng chưa từng nghĩ tới người yêu bị mẹ mình bắt đi?
Hơn nữa người thôn dân kia còn nói anh ta đã từng đề cập tới những gì mình trông thấy với Vương Kim Phát nhưng anh ta lại nói là nhìn lầm rồi, sau đó tường nhà được xây lên cách thời điểm anh ta nói chuyện này với Vương Kim Phát không lâu.
Tống Trường Minh xác nhận thời gian một chút phát hiện lúc đó vừa hay chính là thời điểm Vương Kim Phát từ bỏ việc tìm kiếm Kiều An Na.
Rất nhiều chuyện một hai cái có lẽ là trùng hợp, nhưng hai cái, ba cái, bốn năm cái...
Vô số sự trùng hợp tụ lại vẫn là trùng hợp hay sao?
Vương Kim Phát thực sự không biết người yêu bị mẹ mình bắt lại hay sao?
Hoặc có lẽ là cảm thấy Bạch Trân Trân cũng coi như tham gia điều tra vụ án, bùa hộ mệnh của cô cũng mang tới hiệu quả rất lớn trong tình tiết vụ án lúc điều tra phá án nên Tống Trường Minh không hề lừa Bạch Trân Trân, nói chuyện này cho cô biết.
Lúc hai người nói những chuyện này, 'Vương Kim Phát' đứng cách đó không xa đang dịu dàng hôn hài cốt của đứa trẻ.
Tống Trường Minh không tiện tới gần hơn, sợ Vương Kim Phát đã bị bệnh thần kinh làm ra chuyện gì đó đáng sợ.
Bạch Trân Trân: "..."
Những điều mà anh nói cho Bạch Trân Trân nghe đều là những cái mà lúc trước Bạch Trân Trân không biết, có điều cái này cũng tính là cung cấp chứng cứ xác thực cho những nghi ngờ lúc trước của Bạch Trân Trân.
Dù sao trước đó cô đã cảm thấy tên Vương Kim Phát kia cũng không hề vô tội như vẻ bề ngoài của anh ta, coi như anh ta thực sự không biết thì loáng thoáng chắc chắn cũng phát giác ra được một vài thứ.
Những chứng cứ này vừa hay chứng minh suy đoán lúc trước của cô là đúng.
Ánh mắt Bạch Trân Trân rơi xuống người Vương Kim Phát, cô có chút hiếu kỳ, dùng chung thân thể thì liệu trí nhớ có chung hay không, suy nghĩ chân thực của Vương Kim Phát liệu có phơi bày trước mặt Kiều An Na và con của họ hay không?