Rạng sáng một giờ, chuyện bên này cuối cùng cũng kết thúc, sau khi một loạt trình tự của cảnh sát xong xuôi, Bạch Trân Trân cuối cùng cũng có thể đi về.
Bên chỗ Vương Kim Phát vì tình hình không ổn cho lắm, cộng thêm thân phận anh ta có chút nhạy cảm nên phải về cùng người của sở cảnh sát, còn lại Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh.
Vương Kim Phát giao chìa khóa xe cho Trần Tiểu Sinh, để ông ta đưa Bạch Trân Trân quay về, còn xe thì lúc quay lại anh ta sẽ lấy.
Trần Tiểu Sinh đã ngồi lên chỗ của tài xế, nhưng Bạch Trân Trân còn chưa lên xe, cô nhìn Vương Kim Phát, hỏi nhỏ: "Sau này định như thế nào?"
Người hiện đang giữ thân thể này là Kiều An Na, cô ấy có thể sử dụng thân thể của Vương Kim Phát một cách hoàn mỹ, hơn nữa còn không chịu bất kì sự cắn trả nào.
Nghe Bạch Trân Trân nói vậy xong, Kiều An Na cười một tiếng, cô ấy nói bằng giọng ôn tồn: "Còn có thể làm sao chứ? Vất vả lắm một nhà ba người chúng tôi mới ở cùng một chỗ, sau này đương nhiên phải sống tiếp cho tốt."
Lúc nói đến một nhà ba người ở chung với nhau, vẻ mặt của cô ấy hết sức dịu dàng, nhưng biểu cảm dịu dàng đó lại khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Bạch Trân Trân nhìn xoáy sâu vào Kiều An Na: "Có gì cần giúp cô có thể tìm tới tôi."
Kiều An Na bật cười: "Tôi sẽ không khách khí."
Cô ấy đúng là không khách khí, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình – cô ấy muốn Bạch Trân Trân giúp xử lý thi thể của mình và con trai.
"Tôi muốn mình và con trai rời khỏi thế giới này một cách có thể diện."
Bạch Trân Trân gật đầu đồng ý: "Có thể, đến lúc đó cô đưa hai di thể tới nhà tang lễ mà tôi đang làm là được."
Kiều An Na gật đầu một cái, mỉm cười nói: "Được."
Điều nên nói đều đã nói rồi, Kiều An Na không dừng lại lâu nữa, cô ấy xoay người thoải mái rời đi, Bạch Trân Trân nhìn cô ấy lên xe cảnh sát chỗ Tống Trường Minh.
"Cô Bạch, lên xe đi."
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, ngồi lên xe.
***
Thực ra vụ án lần này cũng không khó xử lý, những người dân trong thôn đều có thể làm chứng nhà Vương Kim Phượng chưa từng có người khác đi vào, Vương Kim Phượng cũng bị phát hiện trong hầm trú ẩn, trừ bà ta và cảnh sát đi vào thì trong hầm cũng không có dấu vết chứng minh những người khác đã từng tới.
Hầm trú ẩn là hiện trường đầu tiên của vụ án, Vương Kim Phượng cũng không tính tới chuyện dọn dẹp chỗ đó nên cho dù đã hơn một năm vẫn có thể tìm được rất nhiều chứng cứ, mà những chứng cứ này vừa hay trở thành bằng chứng định tội Vương Kim Phượng.
Những vết thương chồng chất trên thi thể của Kiều An Na đều từ tay Vương Kim Phượng mà ra, nhân viên nghiệm xác thông qua so sánh dấu vết trên thi thể cũng đã tìm ra được những vật tạo thành vết thương trên người cô ấy.
Mà phía trên những thứ đó cũng chỉ có vân tay của một mình Vương Kim Phượng.
Tội chứng xác thực, Vương Kim Phượng chính là hung thủ sát hại Kiều An Na và con cô ấy.
Dù không có lời làm chứng của quỷ hồn Kiều An Na nhưng chỉ dựa vào những vết thương trông thấy mà giật mình trên thi thể của cô ấy thì vẫn có thể suy đoán khi cô ấy còn sống bị hành hạ nhiều như thế nào.
Vương Kim Phượng bị phán tội là chuyện ván đã đóng thuyền, có điều bây giờ bà ta vẫn còn đang ở bệnh viện, đợi sau khi bà ta tỉnh lại sẽ tiếp nhận sự xử lý từ pháp luật.
Có điều Hương Giang không có án tử hình nên Vương Kim Phượng sẽ bị giam suốt đời, kiếp này không có cách nào đi ra khỏi ngục giam.
Nhân viên pháp y giao báo cáo nghiệm xác cho Tống Trường Minh, nhìn những nội dung viết phía trên, trong lòng Tống Trường Minh đủ kiểu mùi vị không lời.
Là một người đứng xem, lúc nhìn thấy những nội dung này anh ta còn không thể nào chịu đựng, chỉ cần nghĩ tới Kiều An Na phải chịu bao nhiêu hành hạ thể xác, trong lòng anh ta đã cảm thấy rất khó chịu.
Từ chỗ nào đó trong lòng mình, Tống Trường Minh quyết định giao báo cáo nghiệm xác này cho Vương Kim Phát.
Lần trước sau khi từ thôn Ngu Cốc trở về, Vương Kim Phát bị đưa tới bệnh viện tâm thần để làm giám định, anh ta được chẩn đoán thực sự mức chứng nhân cách phân liệt nghiêm trọng.
Vương Kim Phát mắc bệnh nặng đã nghỉ việc, dù anh ta không từ chức thì chỉ bằng những chuyện Vương Kim Phượng đã làm, anh ta cũng không thể tiếp tục lăn lộn ở sở cảnh sát nữa.
"Vương Kim Phát, tôi cảm thấy anh phải xem cái này một chút."
Tống Trường Minh gặp được Vương Kim Phát ở nhà của anh ta.
Mấy ngày không gặp, Vương Kim Phát gầy gò hơn không ít, cả người nhìn ủ rũ u sầu không có tinh thần gì, lúc nhìn thấy Tống Trường Minh, trên mặt anh ta không biểu lộ gì, đón người vào trong nhà luôn.