Bất ngờ biết được chân tướng việc hôn thê của mình rời đi, lại biết mẹ mình chính là hung thủ sát hại vị hôn thê và con trai, Vương Kim Phát bị tổn thương là chuyện có thể tưởng tượng được, càng buồn hơn là anh ta lại mất công việc vào đúng lúc này, có thể nói tất cả những chuyện xui xẻo đều dồn lại cùng nhau.
Dù bất hòa với Vương Kim Phát, lại còn ầm ĩ vì chuyện của Ôn Trì, nhưng nhìn thấy Vương Kim Phát chán chường như thế, tâm trạng Tống Trường Minh vẫn có chút nặng nề.
Nhìn Vương Kim Phát ngồi đối diện im lặng không nói, Tống Trường Minh thở dài một cái, đưa báo cáo nghiệm xác qua,"Đây là báo cáo nghiệm xác của Kiều An Na và đứa nhỏ, tôi nghĩ chắc anh cũng muốn xem qua một chút."
Vương Kim Phát nhận lấy báo cáo nghiệm xác nhưng cũng không kiểm tra mà lại ngẩng đầu nhìn về phía Tống Trường Minh: "Tại sao anh lại cho tôi xem cái này?"
Giọng của Vương Kim Phát rất bình tĩnh, không nghe ra chút biến hóa tâm trạng nào, thậm chí còn không thể nhìn ra chút dấu hiệu nào của một bệnh nhân tâm thần từ anh ta, nếu như không phải kết quả chẩn đoán của bệnh viện tâm thần còn ở đó thì thậm chí Tống Trường Minh cũng không thể nào tin được chuyện anh ta là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt.
"Tôi cầm những thứ này tới chỉ là muốn để anh hiểu rõ rốt cuộc Vương Kim Phượng đã làm biết bao nhiêu chuyện mất trí, tránh để cho anh mềm lòng, định lựa chỗ sơ hở mà khiến bà ta không phải chịu sự xử lý của pháp luật."
Tính từ lúc đi thôn Ngu Cốc về đến giờ đã hơn một tuần lễ, từ sau khi Vương Kim Phát mất việc, ngày nào cũng bền lòng vững dạ kiên trì tới bệnh viện, theo lời anh em ở đó nói, Vương Kim Phát thường xuyên nhốt mình ở cùng với Vương Kim Phượng trong phòng bệnh, anh ta cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Kim Phượng như vậy.
Trạng thái của anh ta như vậy có chút không được đúng lắm, Tống Trường Minh cũng từng đi xem thử lúc Vương Kim Phát tới bệnh viện, anh cảm thấy Vương Kim Phát ngồi trước giường bệnh Vương Kim Phượng có chút không giống ngày thường lắm.
Phải biết Vương Kim Phượng đã sáu mươi lăm tuổi, tình trạng thân thể của bà ta có chút tệ hại, nếu Vương Kim Phát không nghĩ cách làm cam đoan tại ngoại cho bà ta thì rất có thể bà ta sẽ không chịu tai ương của lao ngục.
Tống Trường Minh sợ chuyện này nhất nên mới đến tìm Vương Kim Phát, anh muốn dùng thảm trạng của Kiều An Na và con trai anh ta gia tăng hận thù trong Vương Kim Phát, để anh ta đừng có cố gắng nghĩ kế sách kéo Vương Kim Phượng ra ngoài.
Mẹ đương nhiên quan trọng, nhưng một kẻ hung thủ giết vị hôn thê và con anh ta có tư cách gì mà không phải nhận sự trừng phạt của pháp luật.
"Vương Kim Phát, tôi không hề muốn khuyên anh chuyện gì, tôi chỉ muốn để anh chiếu theo lương tâm của chính mình mà làm việc, anh cảm thấy mẹ anh đáng thương thì trước tiên cũng nên xem rốt cuộc bà ta đã làm cái gì."
Vương Kim Phát đột nhiên bật cười, giọng nói vốn dĩ đã thay đổi thành giọng nói của đàn bà.
"Sếp Tống, anh yên tâm đi, tôi biết Vương Kim Phượng đã làm gì, bà ta giết tôi và con tôi, sao tôi có thể tùy tiện tha cho bà ta như thế được?"
Dù biết rằng Vương Kim Phát mắc chứng tâm thần phân liệt nghiêm trọng nhưng lúc chính tai nghe thấy anh ta đổi giọng, thay đổi cả nhân cách, Tống Trường Minh vẫn ngây ngẩn.
Anh ngạc nhiên không chắc chắn nhìn Vương Kim Phát ngồi ở đối diện, nhưng lại phát hiện đối phương đã đổi tư thái khác.
Rõ ràng là một người làm quan to có tướng mạo phổ thông lúc này lại biến thành dáng vẻ trăm duyên nghìn đẹp, khuôn mặt bình thường phổ thông cũng vì khí chất thay đổi mà có thêm vài phần kiều mị.
Tống Trường Minh: "..."
Thành thực mà nói thì cảnh tượng này thực sự có chút cay mắt, cũng may năng lực chịu đựng của Tống Trường Minh không tệ, rất nhanh đã có thể trấn định lại được, không lộ ra một chút sơ hở nào.
"Vương Kim Phát, anh..."
Không đợi Tống Trường Minh nói xong, 'Vương Kim Phát' đã che miệng cười khanh khách, cô ấy ngước mắt nhìn Tống Trường Minh, ánh mắt quyến rũ như tơ, cực kì diêm dúa lòe loẹt.
Tống Trường Minh: "..."
"Sếp Tống, tôi không phải người đàn ông chưa dứt sữa Vương Kim Phát, tôi là Kiều An Na."
Tống Trường Minh: "..."
Anh đã bị chấn kinh tới mức không nói được lời nào.
Nếu như nhắm mặt lại thì hoàn toàn không tưởng tượng ra được người ngồi trước mặt mình là Vương Kim Phát.
"Cô Kiều..."
Tống Trường Minh khó khăn mở miệng nói: "Tôi thật ra là, tôi... tôi đồng cảm rất sâu sắc với những gì cô phải trải qua."
Anh chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, vì vậy lúc nói chuyện khó tránh khỏi có chút khó khăn, vất vả lắm mới phun ra được một câu đầy đủ.
Có điều nếu nói người đối diện là Kiều An Na vậy báo cáo nghiệm thi trong tay anh ta có phải là đã cầm nhầm rồi không?