Sự thật chứng minh, xem như người có tướng mạo quý khí, sau khi chịu mười cái tát dùng hết sức, diện mạo đó sẽ không đẹp là bao.
Sau khi Từ Phong thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi cong lên, không nhịn được nói: "Cô Bạch, cô đúng là nỡ xuống tay..."
Hồi tưởng lại dáng vẻ hai người ân ân ái ái của Bạch Trân Trân và Tần Gia Văn mà mình nhìn thấy trước đó, lại nhìn hình ảnh Bạch Trân Trân hiện tại không chút do dự để Tần Gia Văn tự tát mình, không biết thế nào, trong lòng Từ Phong cảm thấy lành lạnh.
Phụ nữ phần lớn là người mềm lòng, nhất là đối mặt với người đàn ông mình thích, xem như không thích, nhưng ít nhiều cũng sẽ chừa cho đối phương mấy phần mặt mũi.
Thế nhưng điệu bộ này của Bạch Trân Trân thì chẳng hề giống chừa lại chút mặt mũi nào, cô ra tay thế này có hơi quá hung ác rồi đó?
Bạch Trân Trân còn chưa mở miệng, trái lại là Ông Tấn Hoa đã mở miệng giúp cô giải thích trước một bước.
"Từ Phong, cậu nói vậy là không đúng rồi, là Tần Gia Văn lừa gạt Trân Trân trước, người này rõ ràng không có ý tốt, Trân Trân cũng chỉ là tự vệ thôi."
"Bất kể anh ta có đẹp hơn nữa, không có lòng tốt chính là không có lòng tốt, đối mặt với người lòng mang ý đồ xấu, bất kể Trân Trân phản kích như thế nào đều không sai."
Từ Phong: "..."
Anh ấy có nói gì sao? Mới đó đã bắt đầu bênh rồi?
Vẻ mặt Từ Phong hơi phức tạp, quả nhiên, người này một khi yêu đương vào thì rất nhiều chuyện đã tự học, trước đó anh ấy còn tưởng rằng Ông Tấn Hoa là cái gì cũng không biết, khiến con vịt đã cầm đến tay bay mất, hiện tại xem ra, người cái gì cũng không biết là anh ấy.
Thằng hề lại là bản thân anh ấy, anh tìm ai nói lí lẽ đây?
Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Từ Phong còn bộc lộ thương tang.
"Rất tốt, lỗi của tôi, tôi im miệng, được chưa?"
Nói xong, Từ Phong ngậm miệng lại, không tiếp tục lên tiếng nữa, anh ấy cảm thấy nếu mình tiếp tục lên tiếng, chưa chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó. Vẫn là không nói lời nào tốt hơn.
Bạch Trân Trân tìm Ông Tấn Hoa hỏi dùng cái mũ và khẩu trang, mang lên cho Tần Gia Văn, chỉ cần không xích lại gần và lấy mũ, khẩu trang của anh ta xuống, có lẽ người bên ngoài sẽ không phát hiện.
Bạch Trân Trân và Tần Gia Văn rời đi trước, không ít cảnh sát đều nhìn thấy Tần Gia Văn lái xe chở theo Bạch Trân Trân đi.
Về phần hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa, Từ Phong ở lại xử lý bản án, còn Ông Tấn Hoa thì đi đến khu trọ đã nói trước đó trước.
Có điều rõ ràng hai người Bạch Trân Trân và Tần Gia Văn đi trước, nhưng khi Ông Tấn Hoa đi qua, mãi cho đến khi Từ Phong đã tới, hai người Bạch Trân Trân và Tần Gia Văn vẫn chưa chạy đến.
Ông Tấn Hoa không khống chế nổi sốt ruột, anh đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng không ngừng, vốn là muốn gọi điện thoại liên hệ Bạch Trân Trân, nhưng lại sợ đột nhiên gọi điện thoại sẽ ảnh hưởng đến cô, cho nên anh cầm điện thoại lên lại hạ xuống, đến cuối cùng vẫn không gọi đi.
Hiện tại đã là hai giờ tối, bọn họ đã chạy ngược chạy xuôi một ngày, thân thể vốn đã rất rã rời rồi, hiện tại còn ở chỗ này đợi hơn một giờ mà còn chưa thấy người tới.
Từ Phong buồn ngủ muốn mạng, anh ấy ngáp một cái, uể oải nói: "Tấn hoa, cậu có thể đừng đi lòng vòng được không? Chúng ta nên học cách tin tưởng cô Bạch, cô ấy không có sao đâu, cậu đừng đi lòng vòng nữa được không?"
Bắt đầu từ nửa tiếng trước đó, Ông Tấn Hoa liên tục đi lòng vòng ở trước mặt của anh ấy, Từ Phong cảm thấy mình sắp bị anh đi lòng vòng tới mức thôi miên ngủ gục mà tên này vẫn không hề muốn ngừng.
"Cô Bạch thông minh tuyệt đỉnh, thủ đoạn lại lợi hại, mưu kế thì cái này chồng lên cái kia, tôi tin cô ấy không có việc gì đâu, cậu có thể học cách tin tưởng Cô Bạch một chút hay không?"
Từ Phong nói hết lời, cuối cùng đã thuyết phục được Ông Tấn Hoa ngồi xuống, nhưng cho dù ngồi xuống, Ông Tấn Hoa vẫn chau mày, hiển nhiên là đang rất lo lắng tình hình của Bạch Trân Trân.
"Từ Phong, cậu nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
"Từ Phong, tôi rất lo lắng cho Trân Trân, chi bằng tôi ra ngoài tìm cô ấy?"
"Từ Phong, thủ đoạn người giật dây tầng tầng lớp lớp, tôi rất lo lắng cho Trân Trân, cô ấy chưa chắc có thể ứng phó được..."
Thấy tên này lo lắng đến đứng ngồi không yên, dường như chỉ một giây sau sẽ lao ra ngoài tìm người ngay, Từ Phong thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.
"Cậu ra ngoài có thể giúp được gì không?"
"Chúng ta chỉ là góp đủ số, người đánh cờ thực thụ cùng đối phương vẫn là cô Bạch."
Hiển nhiên là Ông Tấn Hoa quan tâm quá sẽ bị loạn, anh đã lo lắng cho Bạch Trân Trân quá mức, cho nên không thể tỉnh táo lại, luôn cảm thấy mình phải làm cái gì thì mới có thể giúp được Bạch Trân Trân.