Việc anh ấy sẽ ngăn cản, Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao trước đó lời Bạch Trân Trân nói quả thực có ý nghĩa khác, tính toán ra ngô ra khoai, cô quả thật đúng là muốn nhốt Tần Gia Văn lại. Nhưng cô nhốt lại không phải vì làm chuyện ác, mà là vì dẫn dụ bàn tay ma quái phía sau màn ra, dầu gì, cũng muốn làm cho đối phương để lộ ra càng nhiều dấu vết.
Cô không phải tội phạm.
Thấy Từ Phong còn đang do dự, Ông Tấn Hoa vỗ vỗ vai của anh ấy, giúp thuyết phục, nói: "Từ Phong, không phải còn có chúng ta sao? Trân Trân không có giấu diếm chúng ta, cô cũng không phải đang làm chuyện ác, tôi cảm thấy chúng ta nên giúp cô ấy."
Nói xong, Ông Tấn Hoa còn nói chuyện mình bị thương và trúng chiêu, dùng những chuyện này làm bằng chứng Bạch Trân Trân làm như vậy không phải có ý đồ xấu gì khác.
"Cô ấy chỉ vì muốn lôi người xấu ra ánh sáng mà thôi."
Hai người này thay nhau ra trận thuyết phục mình, làm giống như Từ Phong là người không biết nặng nhẹ, anh ấy bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Tôi không phải loại người cổ hủ, hai người nên nên cho tôi thời gian cân nhắc, đúng không? Hơn nữa, tôi cũng phải nghĩ kỹ xem giấu người chỗ nào mới an toàn nhất."
Thấy Từ Phong nói như vậy, Ông Tấn Hoa thả lỏng xuống, anh quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, nhẹ gật đầu với cô, bày tỏ chuyện này thành công rồi.
Lúc này Bạch Trân Trân mới thở dài một hơi, tiến tới quay đầu nhìn về phía Tần Gia Văn đang nằm trên ghế sa lon.
Sau khi nhìn chăm chú trong chốc lát, Bạch Trân Trân chạy tới đống quần áo Từ Phong vừa mới lột xuống bắt đầu tìm kiếm.
Hiện tại vẫn là mùa hè, quần áo Tần Gia Văn mặc cũng không quá nhiều, nhưng trong quần áo rất mỏng này còn ẩn giấu không ít chuyện ở bên trong, Bạch Trân Trân tìm kiếm ra không ít đồ từ bên trong quần áo của anh ta.
Nhìn một đống lớn đồ vật đang đặt dưới đất, khóe miệng Từ Phong không được nhếch lên: "Rốt cuộc là tên này làm sao giấu được nhiều đồ như thế trên người thế?"
Trước đó Tần Gia Văn là dáng vẻ con nhà giàu phong lưu phóng khoáng, kết quả mặt ngoài thì phong lưu phóng khoáng, tiêu sái tùy ý, bên trong lại hết sức biết giả vờ?
Sau khi Bạch Trân Trân kiểm tra xong, xác nhận những vật tìm ra được từ trên người anh ta có vấn đề, nhưng quần áo của anh ta thì không có vấn đề nào khác.
"Hai người giúp một tay với, mặc quần áo của anh ta lên."
Hai người nhẹ gật đầu, mặc quần áo của anh ta lên.
Sau đó đúng là bọn họ đã tìm ra một chỗ có thể giấu người.
Hai người đều là cậu chủ nhà có tiền, hiển nhiên cũng biết không ít cậu chủ nhà giàu, cũng không lâu lắm, bọn họ đã có được một khu nhà trọ từ bạn bè thân thiết.
"Đã tìm ra khu nhà trọ, ở bên đường Giang Lộ."
Từ Phong nói địa chỉ, Bạch Trân Trân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Hai người đi qua trước đi, tôi và Tần Gia Văn sẽ tách ra rời đi."
Nói xong, Bạch Trân Trân lấy bùa con rối mình đã vẽ trước đó ra, dùng lên người Tần Gia Văn.
Hiện tại cô đã xác định Tần Gia Văn chính là quân cờ của bàn tay ma quái phía sau màn, chuyên đến gài bẫy mình, rất có thể là nhằm vào việc lấy mạng của cô mà tới. Dù sao trước đó Bạch Trân Trân là bị gài bẫy nguy hiểm đến tính mạng như thế, cô không cảm thấy mình sống tiếp có thể có đãi ngộ khác nhau gì.
Bạch Trân Trân không có tâm Thánh Mẫu cũng sẽ không có bao nhiêu tình đồng cảm, thương hại với người muốn hại mình, cho nên khi ra tay cũng sẽ không lưu tình chút nào.
Bên trên người người này đã xếp chồng không ít bùa chú, nếu như lại sử dụng bùa thì rất có thể sẽ vượt qua phạm vi chịu đựng của thân thể anh ta. Nhưng Bạch Trân Trân không thèm để ý, chỉ cần không khiến anh ta chết, có di chứng gì Bạch Trân Trân cần gì phải quan tâm?
Rất nhanh bùa con rối đã có hiệu quả, Tần Gia Văn vốn đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên đứng lên từ trên ghế salon. Anh ta mở mắt, nhìn về phía Bạch Trân Trân, có điều thần sắc bên trong đôi mắt lại lờ đờ, nhìn không ra bất kỳ vẻ linh động nào.
Sau khi Từ Phong và Ông Tấn Hoa thấy cảnh này, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, Từ Phong còn nói: "Cô Bạch, ban nãy bùa cô dùng là bùa gì thế, sao hiệu quả nhanh chóng vậy?"
Bạch Trân Trân đáp: "Bùa con rối, không có tác dụng khác, chỉ có có thể khiến người ta trở nên nghe lời mà thôi."
Bùa con rối, tên như ý nghĩa, chính là để cho người ta biến thành con rối nghe lời. Mỗi một hành vi cử chỉ của anh ta đều do người vẽ bùa khống chế.
"Tự tát mình mười cái."
Bạch Trân Trân nói, bảo Tần Gia Văn diễn dịch một cách sinh động đôi nét về hiệu quả của bùa con rối.
Tần Gia Văn không nói gì, giơ tay lên, hung hăng tát minh mười cái tát.
Anh ta không tiếc sức, sau mười cái tát, mặt đã bị tát đến gần sưng phồng lên.