Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 843 - Chương 843:

 Chương 843: Chương 843: Chương 843:

Sau khi trận pháp cuối cùng được bày xong, hào quang vàng đỏ lóe ra, hơi thở cả phòng chỉ trong nháy mắt đã trở nên khác hẳn.

Căn phòng vẫn là căn phòng đó, nhưng có nhiều thứ đã trở nên khác lạ.

Có quỷ châu trong thân thể Tần Gia Văn, cộng thêm nhiều trận pháp, bùa chú thế này, chí ít trong vòng nửa tháng anh ta không tỉnh lại được.

Với thủ đoạn càng ngày càng dày đặc và không chú trọng đó của bàn tay ma quái phía sau màn, Bạch Trân Trân cảm thấy có lẽ là bởi vì ba phen mấy bận không tính kế mình thành công, đối phương đã bắt đầu tự làm loạn đội hình.

Trực giác nói cho Bạch Trân Trân biết, sự tồn tại của Tần Gia Văn rất đặc thù, thuận theo đường dây này của anh ta, nhất định sẽ tra được bàn tay ma quái phía sau màn ở nơi nào.

Sau khi đi ra ngoài từ trong phòng, Bạch Trân Trân mới phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, cô bận rộn mấy tiếng, không có phát hiện thời gian trôi qua.

Nhìn thấy Bạch Trân Trân đi ra từ trong phòng, Ông Tấn Hoa lập tức đứng dậy đi về phía cô.

"Trân Trân, tình hình thế nào?"

Bạch Trân Trân cười cười, yếu ớt nói: "Đã làm xong, tôi đoán lần này có lẽ có thể dẫn bàn tay ma quái phía sau màn đó ra."

Nói xong, Bạch Trân Trân đi về phía trước hai bước, nhưng bởi vì ban nãy đã tiêu hao sức lực quá nhiều, hai chân của cô mềm nhũn, ngã xuống đất.

Ông Tấn Hoa luôn luôn chú ý đến tình trạng của Bạch Trân Trân, thấy cô như thế, anh phản ứng cực kỳ nhanh chóng, vươn tay đỡ Bạch Trân Trân.

"Cám ơn anh, tôi đi không nổi nữa, anh ẵm tôi ra bàn ăn ngồi đi."

Bạch Trân Trân tựa ở trong lòng Ông Tấn Hoa, nói.

Cô đã kiệt sức hoàn toàn rồi, tiêu hao sức lực của vẽ bùa bày trận thật sự là quá lớn, cô hoàn toàn không hồi kịp sức lực, Ông Tấn Hoa đã ở chỗ này, không dùng thì phí.

Ông Tấn Hoa: "..."

Cũng may anh còn không chưa đần đến mức đó, chỉ sau một lát chần chờ, Ông Tấn Hoa đã bế ngang Bạch Trân Trân lên, bước chân trầm ổn đi về phía phòng ăn.

Trước đó lúc hừng đông anh đã ra ngoài mua đồ ăn sáng, hiện tại đã đặt ở trên bàn ăn, Bạch Trân Trân ngồi vào vừa khéo có thể ăn.

Từ Phong không biết ngủ mất từ lúc nào, hiện tại cuối cùng đã tỉnh lại, vừa mở mắt, đập vào mắt chính là hình ảnh Ông Tấn Hoa bế công chúa Bạch Trân Trân.

Từ Phong: "..."

Không phải chứ, anh ấy chỉ nghỉ ngơi một hồi, thế này là có chuyện gì thế? Tiến triển kịch bản có phải có hơi quá nhanh rồi hay không?

Từ Phong bật người dậy, ngồi dậy từ trên ghế salon, tiếp đó đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, nhìn Ông Tấn Hoa giống như bế một trân bảo hiếm thấy, bế Bạch Trân Trân cẩn thận từng li từng tí đặt trên ghế bàn ăn.

"Trân Trân, cô còn sức không? Hay là tôi đút cho cô ăn."

Từ Phong: "..."

Nhất định là anh ấy chưa tỉnh ngủ, nhất định là đang nằm mơ, nếu không sao lại nghe thấy những lời không thể tưởng tượng nổi thế này.

Những lời sến rịu này khiến người ta cảm thấy có mặt nghĩa khác thật sự là lời mà Ông Tấn Hoa có thể nói ra sao?

Mơ, mơ, thế này nhất định là giấc mơ...

Nghĩ như vậy, thân thể Từ Phong mềm nhũn, nằm xuống, có điều bởi vì nằm quá mạnh, đầu của anh ấy đập xuống thành ghế sô pha, Từ Phong đau tới mức kêu một tiếng.

Và tiếng kêu này của anh ấy, cuối cùng đã hấp dẫn lực chú ý của Ông Tấn Hoa.

Nhìn Từ Phong nằm trên ghế sa lon đau nhe răng toét miệng, Ông Tấn Hoa trầm ngâm giây lát, sau đó ra vẻ trấn định nói: "Hay là cậu cũng tới ăn chút gì đó đi?"

Từ Phong: "..."

Xem đi, trước đó nếu như còn có gì hoài nghi, cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng Ông Tấn Hoa đã nói chuyện với mình rồi, vậy khẳng định là không phải là đang nằm mơ rồi.

Từ Phong xoa cái ót, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế salon, sau đó lại từ từ dời người đến phòng ăn.

Anh ấy nhìn Bạch Trân Trân một cái, lại nhìn Ông Tấn Hoa một cái, sau khi ánh mắt chỉ dừng lại hai người bọn họ chốc lát, buồn buồn mở miệng hỏi: "Cho nên hai người thật sự đã chính thức rồi?"

Ông Tấn Hoa: "..."

Trong đầu tên này chỉ có mấy thứ này sao?

Anh bất đắc dĩ mở miệng nói: "Từ Phong, cậu nghĩ gì thế?"

Lời anh còn chưa nói xong, Bạch Trân Trân ở một bên khác đã mở miệng.

"Thật ra tôi rất muốn yêu đương, nhưng bàn tay ma quái phía sau màn chưa được giải quyết, hiển nhiên là yêu đương không thành."

Bạch Trân Trân có hảo cảm với Ông Tấn Hoa, nếu như không phải bởi vì ở trong đó liên lụy đến quá nhiều thứ, cô nhất định sẽ chủ động ra đòn, tóm chặt Ông Tấn Hoa. Dù sao cô cũng đã nhìn ra, Ông Tấn Hoa cũng có hảo cảm với cô, hai người đều có ý với nhau, cần gì phải đi lòng vòng chứ?

Có điều đáng tiếc là, hiện tại cô không có thời gian rỗi để yêu đương, nhưng nói mình muốn yêu đương thì vẫn được.

Bình Luận (0)
Comment