Ông Tấn Hoa: "..."
Từ Phong: "!!!"
Không phải chứ, anh ấy đã nghe được cái gì thế? Anh ấy nhất định là đang nằm mơ đúng không? Nếu không sao lại nghe được những lời hoang đường như thế?
Còn Ông Tấn Hoa cũng sững sờ tại chỗ, anh nhìn về phía Bạch Trân Trân, miệng đóng lại mở ra, mãi hồi lâu vẫn không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Bạch Trân Trân: "..."
Xem đứa nhỏ này này, đã bị dọa tới mức này rồi sao?
Bạch Trân Trân nghĩ vậy, tiến lên một bước, vươn tay vỗ vỗ vai của anh ấy, cười nói: "Đóng cái cằm lại đi, anh khiếp sợ đến mức đó sao?"
Trước đó không phải tên này đã sớm biết mình và Ông Tấn Hoa quấn quýt mờ ám sao, hiện tại lại ra vẻ thế này làm gì?
Từ Phong yên lặng khép cái cằm lại, anh ấy nhìn Bạch Trân Trân một cái, lại nhìn Ông Tấn Hoa một cái, ánh mắt đặt vào cửa phòng đóng chặt.
Lúc này hai mắt Từ Phong trống trơn, đầu óc cũng trống trơn, hoàn toàn không biết lúc này trong đầu mình nên động não nghĩ cái gì.
Mấy ngày nay tâm trạng của anh ấy giống như ngồi trong xe guồng, trầm bổng chập trùng, sau khi anh ấy vừa cảm thấy xuân tâm của người anh em tốt này của mình bị khuấy động, sau đó bị người ta vô tình chà đạp, vừa cảm thấy mọi hành vi cử chỉ của Bạch Trân Trân quá đáng, hoàn toàn không có xem anh em của anh ấy ra gì. Thế nhưng Bạch Trân Trân đã giúp bọn họ rất nhiều, khỏi cần phải nói, nhìn lại những nỗ lực của Bạch Trân Trân, anh ấy không thể trách móc cô quá nặng nề.
Từ Phong còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể không làm tổn thương Bạch Trân Trân, để cô có thể nói chuyện tử tế với Ông Tấn Hoa, khỏi cần phải nói, chí ít không thể để cho Ông Tấn Hoa chưa xuất sư đã đi đời được chứ?
Kết quả thì hay rồi, thật sự là quá hay, quanh co một vòng lớn, thằng hề lại là chính anh ấy.
Hai người người ta chỉ là đang diễn trò mà thôi, bọn họ phối hợp ăn ý, diễn vô cùng chân thật, nắm anh ấy xoay vòng vòng.
Đây là người và quỷ đều đang diễn, chỉ có một mình anh ấy ngốc nghếch bị người lừa gạt.
Từ Phong thở dài một hơi, lại thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Mạng của tôi cũng là mạng, mấy người có thể đừng không xem tôi ra gì có được hay không?"
Vẻ mặt Bạch Trân Trân thành thật bày tỏ với anh ấy: "Lần sau sẽ không."
Từ Phong: "Thật?"
Sao anh ấy cảm thấy không đáng tin cho lắm?
Bạch Trân Trân ra vẻ chân thành: "Thật."
Mà lúc này cuối cùng Ông Tấn Hoa cũng đã điều chỉnh xong cảm xúc, anh đi tới, kéo Từ Phong qua bên khác ngồi.
"Lại đây ngồi đi, đã ngủ một đêm có lẽ cậu cũng đói bụng, ăn chút gì đi."
Từ Phong sờ lên bụng, cảm thấy đúng là mình đã đói bụng, anh ấy cầm bánh bao, cắn một cách hung tợn.
"Ông Tấn Hoa, lần sau nếu tôi còn tin tưởng cậu thì tôi chính là một con heo, không ngờ con người cậu mày rậm mắt to, thế mà cũng là kẻ lừa đảo!"
Ông Tấn Hoa: "..."
Biết hiện tại tâm trạng Từ Phong không tốt, Ông Tấn Hoa thông minh không có rước xui xẻo, sau khi bưng cho Từ Phong một bát mì hoành thánh mặt thì anh lại trở về bên người Bạch Trân Trân ngồi xuống.
"Trân Trân, tôi đút cô ăn?"
Anh đã chuẩn bị tiếp tục đại nghiệp đút người khác ăn vừa rồi, kết quả Bạch Trân Trân lại xua tay với anh, nói: "Không cần, bây giờ tôi đã khỏe rồi."
Nói xong, Bạch Trân Trân lập tức cầm đũa ăn như gió cuốn, tay và đũa đã gần như bị cô quơ múa đến sinh ra tàn ảnh,"một trận gió bão hút thức ăn vào" của cô, cuối cùng đã bổ sung gần như đầy đủ sức lực đã tiêu hao hết.
Từ Phong vừa mới giải quyết xong cái bánh bao, chuẩn bị ăn những thứ khác trơ mắt nhìn lượng thức ăn sáng đủ cho ba người bọn họ ăn no bị Bạch Trân Trân giải quyết như gió cuốn mây tan.
Từ Phong: "..."
Sao cô giống như quỷ đói đầu thai thế này?
Bạch Trân Trân lau miệng, cuối cùng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, kết quả còn chưa bình tĩnh lại đã phát hiện có người đang nhìn mình, Bạch Trân Trân sửng sốt chốc lát, vô thức ngẩng đầu nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy Từ Phong chính một mặt u oán nhìn cô.
"Giám sát Từ, anh sao vậy?"
Nghe thấy xưng hô Bạch Trân Trân dùng với mình, tần suất khóe miệng Từ Phong giật giật cao hơn, anh ấy hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, chờ đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này mới lên tiếng nói: "Cô Bạch, cô xem bây giờ cô đã gọi Tấn Hoa là anh Hoa rồi, cô có thể thay đổi xưng hô với tôi được không?"
Bọn họ cũng xem như quen biết đã lâu, hễ mở miệng là một tiếng giám sát Từ, thế thì xa lạ quá? Tốt xấu gì cũng đều là quan hệ cùng chung hoạn nạn, cô thế này...
Từ Phong còn đang chuẩn bị mấy cái lý do thuyết phục Bạch Trân Trân, kết quả đã nghe đối phương biết tiếp thu mà đổi xưng hô: "Anh Phong, sau này anh gọi tôi là Trân Trân là được."