Từ Phong: "Đơn giản như vậy sao?"
Anh ấy còn tưởng rằng phải lãng phí một chút miệng lưỡi, hai người cô tới tôi đi cả một lúc lâu, Bạch Trân Trân mới miễn cưỡng đổi xưng hô, kết quả là chỉ đơn giản vậy?
Vẻ mặt Bạch Trân Trân tràn đầy nghi ngờ nhìn đối phương, không hiểu hỏi: "Không thế thì sao?"
Đổi xưng hô mà thôi, không đơn giản thì có thể không đơn giản đến mức nào?
Từ Phong: "..."
Được thôi, anh ấy không có lời nào để nói.
Có điều giật mình là chuyện của giật mình, Từ Phong cũng đổi xưng hô rất nhanh.
"Trân Trân, tiếp theo đây chúng ta nên làm cái gì?"
Người đã bắt, lại còn giam ở đây, chí ít có lẽ Bạch Trân Trân đã có một loạt kế hoạch, cố gắng lôi bàn tay ma quái phía sau màn ra, nhất định bọn họ sẽ hợp tác theo lộ trình, cùng cố gắng...
Kết quả Bạch Trân Trân lại nói: "Cho sửa lại một chút, không phải chúng ta làm sao, là tôi làm sao, tiếp theo đây không có chuyện của các anh."
Từ Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Trân Trân, cô nói lời này là có ý gì?"
Không có chuyện của bọn họ? Bạch Trân Trân chuẩn bị một mình đối chọi với bàn tay ma quái phía sau màn sao? Như vậy sao được? Bàn tay ma quái phía sau màn kia núp ở phía sau ngấm ngầm làm nhiều chuyện như vậy, tên đó thâm độc tàn nhẫn, thủ đoạn ác độc, Bạch Trân Trân tâm địa thiện lương, đối đầu với bọn họ nhất định sẽ thua thiệt.
Không được, bọn họ nhất định phải giúp đỡ cô mới được.
Thấy Bạch Trân Trân không bị lay chuyển, Từ Phong vội vàng nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Tấn Hoa, cậu khuyên nhủ Trân Trân đi, để cô đừng vờ ngớ ngẩn, một mình cô ấy nhất định không đối phó được với bàn tay ma quái phía sau màn, chúng ta phải giúp cô ấy mới được."
Nhưng mà Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân một cái, đối phương cười cười với anh, nét mặt dịu dàng, nhưng ánh mắt rất kiên định, Ông Tấn Hoa đã biết mình không khuyên nổi cô.
Anh dời ánh mắt, nhìn về phía Từ Phong đang tha thiết nhìn mình, chậm rãi lắc đầu với anh ấy: "Chúng ta chỉ có thể nghe Trân Trân."
Từ Phong vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng lên: "Vậy sao được? Uổng cho cậu thích cô ấy, chẳng lẽ cậu không biết để một mình cô ấy đối mặt sẽ nguy hiểm cỡ nào sao? Cậu có biết hay không, cậu..."
Từ Phong còn muốn nói thêm cái gì, lại bị Ông Tấn Hoa cắt đứt, anh nhìn Từ Phong đỏ mặt tía tai, giải thích nguyên do cho anh ấy nghe.
"Chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi, nếu như nhất định phải ở lại, chỉ mang đến phiền phức cho Trân Trân, cô ấy không chỉ phải đối mặt với bàn tay ma quái phía sau màn, có lẽ còn phải thu dọn cục diện rối rắm của chúng ta."
Bất kể là Từ Phong hay là Ông Tấn Hoa, hai người bọn họ đều chỉ là người bình thường mà thôi, coi như bọn họ một người là giám sát cao cấp, một người là trưởng khoa khoa Giám Định Chứng Cứ, thế nhưng trợ giúp bọn họ có thể cung cấp cho Bạch Trân Trân lại rất tốt.
Nếu là những chuyện khác thì cũng thôi, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể cung cấp cho Bạch Trân Trân một chút trợ giúp, nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt là ở chỗ, kẻ địch Bạch Trân Trân phải chống lại chính là một Tà Thuật Sư có tâm tư thâm trầm, thủ đoạn độc ác.
Vì đối phó Bạch Trân Trân, Tà Thuật Sư đó có thể không chút do dự ra tay với người bên cạnh cô, chỉ cần có thể đạt được mục đích, mạng người tuyệt đối sẽ không được Tà Thuật Sư để ở trong lòng.
Bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, ở lại bên người Bạch Trân Trân cũng chỉ làm tăng thêm gánh nặng cho cô mà thôi, nếu như cô thật sự chống đối với Tà Thuật Sư, có lẽ hai người bọn họ sẽ trở thành con dao cho bàn tay ma quái phía sau màn áp chế Bạch Trân Trân. Bọn họ sẽ chỉ liên lụy Bạch Trân Trân, chứ sẽ không trở thành trợ thủ của cô.
Ông Tấn Hoa biết Từ Phong có ý tốt, không yên lòng để một mình Bạch Trân Trân đi mạo hiểm, thế nhưng đồng thời Ông Tấn Hoa cũng rõ ràng, có lòng tốt không có nghĩa là có thể làm nên chuyện tốt, nhất là anh đã tự mình trải nghiệm, càng càng khiến cho anh hiểu được, tác dụng bọn họ có thể tạo được cho Bạch Trân Trân là cực kỳ bé nhỏ.
Trợ giúp tốt nhất chính là buông tay để một mình Bạch Trân Trân xử lý.
Cảm xúc của Ông Tấn Hoa không có bất ổn, chỉ dùng thái độ tỉnh táo nói lợi và hại bên trong câu chuyện này cho Từ Phong.
Đợi đến khi Ông Tấn Hoa nói xong, Bạch Trân Trân mới nói chuyện với Từ Phong đang thất vọng rằng: "Anh Phong, nếu như thôi cần các anh hỗ trợ, nhất định sẽ tìm các anh, nhưng hiện tại chuyện này là cuộc chiến giữa tôi và bàn tay ma quái phía sau màn, các anh không giúp được gì."