Đúng như lời Ông Tấn Hoa nói, sự góp mặt của bọn họ sẽ chỉ mang đến phiền phức cho Bạch Trân Trân, với thủ đoạn bàn tay ma quái phía sau màn đã cho thấy, hai người bọn họ đi theo cô, sẽ chỉ khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm. Đây vốn chính là chuyện cá nhân của Bạch Trân Trân, không cần phải liên lụy bọn họ vào, bọn họ có thể giúp mình một tay đã rất tốt, tham gia vào sâu hơn nữa, thì chỉ cần một mình cô ứng chiến là được.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cách làm Ông Tấn Hoa ngược lại đã khiến cho Bạch Trân Trân có hơi "lau mắt mà nhìn". Dù sao nếu như dựa theo cốt truyện của các tiểu thuyết tình cảm thì Ông Tấn Hoa thích cô, vậy nhất định sẽ mặc kệ ngàn khó vạn hiểm để ở bên cạnh cô.
Sức mạnh tình yêu giảm đau, sức mạnh tình yêu chiến thắng hết thảy, nói không chừng đợi đến lúc tuyệt cảnh, Ông Tấn Hoa có thể dựa vào tình yêu cảm hóa bàn tay ma quái phía sau màn...
Cũng may Ông Tấn Hoa là người bình thường, mặc dù thích cô, nhưng cũng phân chia rõ nặng nhẹ.
Yêu không phải là mất não, thích cũng không phải là biết rõ mình giúp không được gì còn không ngừng xông về phía trước, không phải muốn chết muốn sống đòi song hành xông pha với cô. Dù sao đây là hiện thực, không phải trong tiểu thuyết, chính Bạch Trân Trân còn không xác định cô có thể miễn cưỡng thành công hay không, thêm một Ông Tấn Hoa, cũng chỉ là tặng thêm cái đầu mà thôi.
Anh có thể tự hiểu rõ, điểm này đã hơn xa vô số kẻ yêu đương mù quáng đầu óc chỉ có mỗi yêu rồi.
"Vận khí của tôi không tệ, chỉ tay sinh mệnh trên tay cũng rất dài, chắc chắn sẽ không chết sớm đâu, các anh chờ tôi đạt được thắng lợi khải hoàn là được."
Bạch Trân Trân cười híp mắt nói, nói cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa sau khi trở về cứ làm việc theo ban bộ của mình, về phần cô thì không cần bọn họ quan tâm.
"Thái độ cư xử của các anh vẫn như cũ là được, nếu có chuyện gì, tôi sẽ dùng email liên lạc với các anh."
Vào những năm 90 email cũng chỉ mới phổ biến, có thể xác định là bàn tay ma quái phía sau màn là một già cổ lỗ sỉ, ông ta không biết giữa người với người còn có thể dùng email để liên lạc. Trước đó Bạch Trân Trân bắt được liên lạc thành công với Ông Tấn Hoa cũng là dựa vào cái này, về sau dùng cái này liên hệ cũng được.
Thời gian đã không còn sớm, nán lại thêm ở chỗ này, sẽ có thêm một phần nguy hiểm bị bại lộ, cho nên dù là Bạch Trân Trân biết thật ra bọn họ còn có rất nói nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cô cũng không có bao nhiêu thời gian giải thích cho bọn họ nghe.
Từ Phong nói liên miên lải nhải dặn dò đủ điều, cũng không biết sao anh ấy đột nhiên trở nên lắm lời như thế, thế nhưng Bạch Trân Trân cũng không tức giận, kiên nhẫn nghe anh ấy nói dông dài.
Từ Phong nói một tràng, cuối cùng lại dặn dò thêm một câu: "Còn nữa, nếu quả thật gặp phải vấn đề không giải quyết được, cô hãy nhớ tìm chúng tôi, coi như chúng tôi không thể hỗ trợ, chúng ta cũng có thể thuê người giúp cho cô..."
Từ Phong là dạo gần đây mới biết chuyện liên quan tới Huyền Thuật Sư và cố vấn đặc biệt của sở cảnh sát, còn Ông Tấn Hoa đã biết từ lâu, nếu như Bạch Trân Trân không giải quyết được, bọn họ sẽ tìm những Huyền Thuật Sư đó, không được nữa thì sẽ bỏ ra nhiều tiền tìm người hỗ trợ. Chỉ cần người đủ nhiều, coi như năng lực đối phương mạnh hơn nữa cũng không ngăn cản nổi ưu thế về mặt số lượng người của bọn họ.
"Trân Trân, bây giờ không phải là xã hội xưa nữa, cô đừng làm chuyện dại dột, biết không? Nhiều người sức mạnh lớn, sức mạnh cá nhân khẳng định là không sánh bằng sức mạnh nhiều người..."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, bài đó mình đã hiểu rồi: "Anh Phong, cám ơn anh, tôi đã nhớ."
Từ Phong nhìn Bạch Trân Trân một cái, thở dài một hơi, quay người rời đi, để lại không gian trong phòng cho Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa.
Hiện tại thật ra Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa chị còn cách một tầng giấy mỏng chưa bị xuyên qua, mà Bạch Trân Trân bởi vì kiêng kỵ chuyện khác, trước tiên giải quyết bàn tay ma quái phía sau màn rồi lại tính.
Sau khi Từ Phong rời đi, hai người đều không nói gì, Bạch Trân Trân thì là không biết nói cái gì, còn Ông Tấn Hoa... Chắc hẳn anh cũng không biết nên nói cái gì.
Hai người cứ vậy mặt đối mặt, tẻ ngắt ngồi với nhau chừng năm phút, cuối cùng vẫn là Bạch Trân Trân không kìm được mà cười nói: "Cho nên, tôi không mở miệng, anh sẽ định mãi ngơ ngơ ngác ngác thế này sao?"
Lời Bạch Trân Trân nói đã phá vỡ bầu không khí khó chịu này giữa hai người, Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân, ánh mắt rất dịu dàng.
"Trân Trân, sau khi chuyện này giải quyết xong, chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?"
Bạch Trân Trân: "..."