Thấy Bạch Trân Trân không nói lời nào, Ông Tấn Hoa không khỏi có chút nóng nảy. Anh vốn là một người có cảm xúc rất ổn định, nhưng từ lúc hai người quen biết nhau, tâm trạng của anh thì vẫn ổn định, chẳng qua có một số thời điểm không ổn định như vậy.
"Trân Trân, tại sao cô không nói chuyện?"
Ông Tấn Hoa có chút nóng nảy, mặc dù cảm thấy hai người đã là đôi bên đều có hảo cảm, thế nhưng khi anh biểu đạt tấm long của mình, Bạch Trân Trân lại không tiếp lời, điều này khiến Ông Tấn Hoa có hơi lo được lo mất.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, đứng lên từ trên ghế, Ông Tấn Hoa vẫn ngồi ở đó, có điều theo động tác của Bạch Trân Trân, anh cũng ngửa đầu nhìn sang cô.
"Cho nên anh nhất thiết phải thảo luận với tôi chuyện tôi có muốn ở bên anh hay không vào lúc này sao?"
Tên này quả thật là chưa từng yêu đương, nếu đổi lại là người khác, tên này cả đời cũng đừng nghĩ có bạn gái.
"Chuyện sau này sau này hãy nói đi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này."
Bạch Trân Trân nói xong, vỗ vỗ vai Ông Tấn Hoa, quay người đi về phía cửa.
Ông Tấn Hoa nhìn bóng lưng của Bạch Trân Trân, ánh mắt trở nên dịu dàng đi. Anh cũng không có bởi vì Bạch Trân Trân tránh né mà tức giận, mặc dù cô chưa hề nói, nhưng Ông Tấn Hoa lại biết, thật ra cô đã cho anh đáp án.
Hai người một trước một sau đi ra từ trong nhà, Từ Phong ở bên ngoài trông coi nhìn người này một cái, nhìn người kia một cái, trong miệng nhỏ giọng thầm thì một câu gì đó.
Những gì nên nói đều đã nói, tiếp tục ở lại đây với nhau cũng không có ý nghĩa gì, Bạch Trân Trân không có nói thêm lời vô dụng gì với Từ Phong, Ông Tấn Hoa làm gì, sau khi xuống lầu thì tách ra với bọn họ.
"Tỉnh lại đi, người đã đi không thấy cái bóng rồi, cậu còn nhìn cái gì?"
Từ Phong quơ quơ tay trước mặt Ông Tấn Hoa, kéo suy nghĩ của anh trở về.
"Vừa mới lúc trên lầu cậu trông có vẻ nắm chắc lắm mà, sao bây giờ bắt đầu luống cuống thế?"
Từ Phong nói, đi trước về phía chiếc xe được đổ cách đó không xa.
"Đã lựa chọn tin tưởng người ta thì đừng làm ra vẻ này sau khi người ta đi. Bây giờ xem như con mắt cậu cứ nhìn chằm chằm thì cũng không khiến cho người ta quay lại."
Lúc anh ấy nói chuyện trong lời nói có hơi ghen ghét, Ông Tấn Hoa biết trong lòng Từ Phong có chút không thoải mái, cho nên không thèm để ý, mặc cho Từ Phong ghen ghét.
Anh không nói lời nào, khiến Từ Phong cảm thấy ngượng ngùng.
"Cậu cũng đừng quá lo lắng, Trân Trân giỏi tới vậy, không có việc gì đâu."
Ông Tấn Hoa cười cười với anh ấy, nói: "Tôi biết."
Bạch Trân Trân giỏi tới vậy, chắc chắn cô sẽ không có chuyện gì.
***
Sau khi Bạch Trân Trân tách ra cùng Từ Phong, Ông Tấn Hoa thì gọi xe taxi trở về nhà, cô tắm rửa đổi quần áo, chậm rì rì đi đến nhà tang lễ đi làm.
Lúc cô đi đến, đúng lúc đụng phải Cổ Anh Hùng, sau khi đối phương nhìn thấy Bạch Trân Trân thì vẻ mặt có hơi không được tự nhiên.
"Chị Trân Trân, thật là khéo quá..."
Cổ Anh Hùng có hơi lúng túng mở miệng chào hỏi một tiếng, nói xong lời này, cậu ta lại im lặng, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, rõ là không dám đối diện với Bạch Trân Trân.
Nhìn thấy cậu ta thế này, Bạch Trân Trân cười cười, trong giọng nói cũng xen lẫn mấy phần bất đắc dĩ.
"Anh Hùng, bây giờ mới bao lâu chưa gặp, sao cậu nhìn thấy tôi sợ như chuột thấy mèo vậy? Sợ tôi tới vậy à?'
Thái độ của Bạch Trân Trân dành cho Cổ Anh Hùng rất bình thường, cô không trách Cổ Anh Hùng vì đã giấu diếm, tính ra, Cổ Anh Hùng cũng là người bị hại, vốn dĩ cậu ta là vì em trai của mình, mặc dù đã tính kế Bạch Trân Trân, nhưng dẫu sao cũng không có tạo thành tổn thương gì.
Cô cũng không hận Cổ Anh Hùng, đương nhiên cũng sẽ không nhằm vào cậu ta, có điều nếu nói cô có bao nhiêu cảm tình, vậy khẳng định là không có.
"Em trai cậu thế nào rồi? Sức khỏe có cải thiện hơn chút nào không?"
Với tư cách là một người đồng nghiệp, vì đã biết chuyện nhà cậu ta, Bạch Trân Trân thuận thế hỏi thăm một phen.
Mà Bạch Trân Trân hỏi chuyện của em trai cậu ta không biết đã khiến cho Cổ Anh Hùng hiểu lầm cái gì, ánh mắt cậu ta sáng lóng lánh nhìn về phía Bạch Trân Trân, cũng không biết trong đầu đã tưởng tượng ra bao nhiêu thứ.
Bạch Trân Trân: "..."
Tại sao những người cô gặp đều thích thêm phần diễn cho mình thế?
"Chị Trân Trân, chị không trách tôi sao?"
Cổ Anh Hùng ngượng nghịu mở miệng, cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.
Bạch Trân Trân nhìn cậu ta một cái: "Tôi đã nhận tiền."
Trước đó Bạch Trân Trân yêu cầu hai trăm ngàn, không phải là nói đùa với Cổ Anh Hùng, sau khi chuyện của em trai cậu ta được giải quyết, Cổ Anh Hùng cũng đã đưa hai trăm ngàn cho Bạch Trân Trân.
Nể mặt tiền, Bạch Trân Trân cũng lười nổi giận với cậu ta.