Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 848 - Chương 848:

 Chương 848: Chương 848: Chương 848:

Có điều không biết câu nói kia cô đã khiến cho đầu óc Cổ Anh Hùng sao suy diễn cái gì, cậu ta cười ngây ngô cười, nhìn rất ngu ngơ.

"Chị Trân Trân, tôi biết sai rồi, về sau tôi sẽ sửa, chị Trân Trân, tôi sẽ không phạm sai lầm giống thế này nữa."

Bạch Trân Trân: "..."

vẻ mặt của cô rất phức tạp, cuối cùng vẫn là lười nói chuyện thêm với tên này, đi trước tiến vào nhà tang lễ.

Cổ Anh Hùng gãi đầu một cái, bước nhanh đi theo.

Vừa mới tiến vào đại sảnh nhà tang lễ, Bạch Trân Trân đã thấy Diệp Thanh Mị đang lôi lôi kéo kéo với một người đàn ông, người đàn ông đó dùng sức rất mạnh, quần áo của Diệp Thanh Mị như sắp bị đối phương kéo rác.

"Trần Kiệt, anh buông ra!"

*

Diệp Thanh Mị quả thật sắp bị Trần Kiệt làm tức chết.

Trước đó bởi vì chuyện Trần Kiệt vượt quá giới hạn, Diệp Thanh Mị không thiết tha cơm nước, thậm chí còn manh động có suy nghĩ tìm chết, nếu như không có Bạch Trân Trân, chỉ sợ Diệp Thanh Mị đã không khống chế nổi mà làm việc ngu ngốc. Chờ sau khi sự kích động này qua cơn, Diệp Thanh Mị mới phát hiện mọi suy nghĩ hành động của mình trước đó là một sự ngu ngốc cùng cực.

Trần Kiệt làm loạn vượt quá giới hạn, người sai là Trần Kiệt, tình cảm nhiều năm như vậy của hai người coi như là cho chó ăn thôi, đồ ăn người ta đặt vào không ăn, nhất quyết phải đi đớp cứt, cô ta lại muốn vì một con chó đớp cứt mà đi chết, đầu óc của cô ta sợ là cũng bị cứt chó lấp kín. Sau khi hiểu rõ, Diệp Thanh Mị cảm thấy màn sương trong đầu đã biến mất, cảm thấy mình lại có được cuộc sống mới.

Kết quả sau khi cô ta đến nhà tang lễ đi làm, Trần Kiệt lại đột nhiên chạy tới quấn lấy cô ta.

Phải biết trước đó mặc dù Trần Kiệt luôn miệng nói không chê cô ta đi làm ở nhà tang lễ, thế nhưng xưa nay anh ta chưa từng tới nhà tang lễ. Kết quả hiện tại anh ta lại đuổi tới nhà tang lễ, còn lôi lôi kéo kéo với cô ta trong đại sảnh. Áo sơmi đang mặc trên người cô ta đã sắp bị anh ta kéo rách!

"Trần Kiệt, anh nổi điên cái gì? Chúng ta đã chấm dứt, anh tằng tịu với những người phụ nữ khác bị tôi bắt gian tại giường, sao anh còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt tôi?!"

Diệp Thanh Mị tức hổn hển, chỉ ước có thể đạp cho Trần Kiệt mấy đạp, thế nhưng hiện tại trong người cô ta không có sức lực gì, đạp anh ta mấy đạp cũng chỉ là ý nghĩ viển vông của mình thôi.

Cô ta hoàn toàn không tránh thoát khỏi kìm hãm của Trần Kiệt.

Nhưng mà Trần Kiệt vẫn nắm chặt Diệp Thanh Mị không chịu buông ra, anh ta dùng giọng điệu bi thương khẩn cầu nói: "Thanh Mị, trước đó là anh không đúng, là anh đáng chết, anh không nên ra ngoài làm loạn, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của anh, anh quỳ xuống với em, nhận lỗi với em, em tha thứ cho anh có được hay không?"

Nói xong, anh ta khuỵu gối, muốn quỳ xuống với Diệp Thanh Mị.

Thế nhưng dù vậy, anh ta vẫn không có buông tay đang nắm quần áo của Diệp Thanh Mị, nếu thật sự để anh ta quỳ xuống, quần áo của Diệp Thanh Mị cũng sẽ bị anh ta kéo rách.

Giờ này trong đại sảnh nhà tang lễ cũng không có bao nhiêu người, hai người ở đây lôi lôi kéo kéo, quyến thuộc của người qua đời cách đó không xa đã nhìn thấy nhưng nghe được đối thoại của hai người bọn họ, cũng chỉ cho là bọn họ là đôi yêu nhau cãi nhau, bọn họ không tiện nhúng tay.

Trần Kiệt nắm sít sao quần áo của Diệp Thanh Mị quỳ xuống, thấy quần áo của Diệp Thanh Mị sắp bị giật ra, cô ta cũng sắp bị lộ hàng rồi, Diệp Thanh Mị tức giận tới mức nước mắt sắp ứa ra, trong giọng nói cũng lộ ra mấy phần nghẹn ngào.

"Trần Kiệt, anh quá đáng rồi đó, thả tôi ra!"

Nhưng Trần Kiệt thì ngoài miệng nói: "Anh không, em không tha thứ cho anh, anh sẽ không buông ra, Thanh Mị, van xin em, anh..."

Hiển nhiên là Trần Kiệt quyết tâm phải van xin được tha thứ của Diệp Thanh Mị, lực trên tay anh ta tăng mạnh, sắp thấy quần áo Diệp Thanh Mị sắp bị giật ra, trong mắt của anh ta lóe lên sự hưng phấn bị đè nén.

Nhưng vào lúc này, Bạch Trân Trân đã đi tới kịp thời, cô túm cổ tay của Trần Kiệt, dùng sức vặn một cái, Trần Kiệt đau quá buông Diệp Thanh Mị ra, trong miệng không kìm được hét thảm một tiếng. Bạch Trân Trân không chút nương tay, một tay nắm cổ tay của Trần Kiệt, đạp một đạp ngay bụng của anh ta. Trần Kiệt đau đến mức thân thể cuộn tròn thành con tôm, tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc vang lên. Bạch Trân Trân lại đá một cái vào đầu gối của anh ta, sau một tiếng "bịch", Trần Kiệt đã bị cưỡng ép quỳ xuống với Diệp Thanh Mị.

Sàn nhà đại sảnh nhà tang lễ là được lót đá cẩm thạch, cú quỳ này là quỳ thật, trong lúc ngẩn người hình như còn nghe được tiếng xương bánh chè của anh ta bị vỡ.

Bình Luận (0)
Comment