Loạt liên chiêu của Bạch Trân Trân trôi chảy như nước chảy, Trần Kiệt hoàn toàn không có cách nào phản kháng, lập tức ngã quỵ trên đất, anh ta đau đến mặt nhăn nhó, tiếng kêu thảm thiết cũng thay đổi cao độ. Nhìn thấy anh ta thế này, Bạch Trân Trân ghét bỏ thả lỏng bàn tay đang nắm tay anh ta, sau đó phủi phủi trên người của mình, sau khi làm xong xuôi, Bạch Trân Trân kể cả nhìn cũng không thèm nhìn Trần Kiệt, mà là nhìn về phía Diệp Thanh Mị.
"Thanh Mị, chị không có chuyện gì chứ?"
Quần áo Diệp Thanh Mị lộn xộn, nút áo sơ mi bị đứt hai cái, nếu như không có Bạch Trân Trân tới kịp thời, nhất định là quần áo của cô ta sẽ bị Trần Kiệt kéo ra.
Nghĩ đến tất cả mọi thứ vừa xảy ra, mắt Diệp Thanh Mị chợt đỏ lên, cô ta ôm lấy Bạch Trân Trân, nước mắt không khống chế nổi chảy ra.
"Trân Trân, hu hu hu..."
Diệp Thanh Mị khóc thương tâm, cảm thấy mình trước đây thật sự là bị mù mắt, sao lại nhìn nhầm sài lang thành lương nhân, nếu không phải cô ta mắt mù thì sẽ không vướng phải hoàn cảnh túng quẫn thế này.
Cô ta khóc thương tâm, Bạch Trân Trân vuốt lưng cô ta, an ủi cảm xúc của Diệp Thanh Mị.
"Được rồi được rồi, có em ở đây mà, không ai có thể làm tổn thương chị nữa, yên tâm đi, em ở đây."
Giọng nói Bạch Trân Trân như có một sức mạnh thần kỳ, dưới sự trấn an của cô, Diệp Thanh Mị chậm rãi bình tĩnh lại, chờ đến khi cô ta nín khóc, Bạch Trân Trân mới hỏi cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Sao tên đàn ông chó chết này lại tìm đến đây?"
Bạch Trân Trân bộc lộ rõ ghét bỏ trên mặt với Trần Kiệt, chỉ là Trần Kiệt vừa mới bị Bạch Trân Trân cho nhừ đòn một trận, hiện tại còn đang đau đớn kêu oai oái, làm gì có thời gian phản bác Bạch Trân Trân?
Diệp Thanh Mị uất hận nhìn Trần Kiệt quỳ trên mặt đất gào thảm, trong giọng nói không che giấu được chán ghét.
"Ai biết anh ta nổi điên cái gì? Hôm nay chị tới làm, đột nhiên anh ta chạy tới nói muốn quay lại với chị..."
Từ lúc cô ta phát hiện Trần Kiệt vượt quá giới hạn, đến khi hai người cự cãi chia xa, thời gian đã qua gần một tháng rồi, cô ta cảm thấy mình và Trần Kiệt cũng đã sớm đến tình trạng cả đời này cũng không qua lại với nhau.
Vốn dĩ hai người đã tính đến chuyện đàm hôn luận gã, ngày thành hôn cũng đã xác định, ai có thể ngờ Trần Kiệt vậy mà lại dẫn theo những người phụ nữ khác làm loạn bên trong phòng cưới của bọn họ.
Sau khi bị phát hiện, Trần Kiệt cũng không ngừng khẩn cầu Diệp Thanh Mị tha thứ, chỉ nói đó là anh ta say rượu mất lý trí, anh ta không phải cố ý.
Thế nhưng đối với Diệp Thanh Mị, tình cảm không thể dung thứ bất cứ hạt cát nào, một lần bất trung, cả đời không cần, sao cô ta có thể thuận hòa với Trần Kiệt?
Khi phát hiện Diệp Thanh Mị không muốn thuận hòa, Trần Kiệt đuổi tận giết tuyệt Diệp Thanh Mị, chiếm đoạt tất cả mọi thứ hai người cất công nhiều năm mới có thể mua đủ. Diệp Thanh Mị chẳng khác nào là tay trắng ra khỏi nhà.
Và trong lòng Diệp Thanh Mị đã đánh cược một lần, chỉ muốn sớm chút phân rõ giới hạn triệt để với Trần Kiệt, đương nhiên sẽ không để ý những vật ngoài thân kia. Sau khi tách ra, mặc dù Diệp Thanh Mị có lòng tìm chết, nhưng vẫn chưa từng gặp mặt với Trần Kiệt. Hôm nay anh ta đột nhiên chạy đến tìm Diệp Thanh Mị, nói còn chưa nói mấy câu đã lôi lôi kéo kéo Diệp Thanh Mị, thậm chí còn chuẩn bị ở đại sảnh quỳ xuống với cô ta, khẩn cầu sự tha thứ của cô ta.
Diệp Thanh Mị chỉ cảm thấy hoang đường cùng cực. Chung một cái hố, cô ta đã rơi xuống một lần, sao có thể lại rơi xuống lần thứ hai?
Chỉ là cô không có ngờ tới là Trần Kiệt vậy mà vô sỉ tới vậy, những chuyện vừa mới xảy ra rất khó nói là ngoài ý muốn, rốt cuộc Trần Kiệt muốn làm gì?
Sau khi Bạch Trân Trân nghe dứt câu Diệp Thanh Mị nói, quay đầu nhìn về phía Trần Kiệt quỳ kêu rên trên mặt đất. Cô ta vỗ vỗ cánh tay của Diệp Thanh Mị, sau đó nhanh chân đi về phía Trần Kiệt, nhấc chân đạp một cước vào ngực của anh ta một cái. Trần Kiệt bị Bạch Trân Trân đạp lăn ngã nhào một cái, nặng nề ngã xuống đất.
Cổ Anh Hùng chứng kiến hết thảy: "..."
Tính tình của Bạch Trân Trân thật quá bốc lửa, không thể trêu vào, thật sự không thể trêu vào...
Cậu ta yên lặng lui về sau, tăng thêm khoảng cách, phòng ngừa Bạch Trân Trân ra tay với Trần Kiệt sẽ liên đới đến cậu ta. Bạch Trân Trân không buồn quan tâm ý nghĩ nho nhỏ của Cổ Anh Hùng, cô đi đến trước mặt Trần Kiệt, chân đang mang giày cao gót giẫm lên ngực của anh ta.
"Trần Kiệt, trước đó là mày phản bội Thanh Mị, bây giờ sao mày còn có mặt tìm tới tận nơi? Ban nãy chắc mày muốn kéo đứt quần áo của Thanh Mị nhỉ? Rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày thành thật khai báo đi, nếu không, tao sẽ cho mày đẹp mặt!"