Lúc Trần Kiệt tỉnh lại, chợt phát hiện mình đang đi trên một con đường nhỏ âm u, hai bên đường là rừng cây trụi lủ lái, có thể nhìn thấy mơ hồ bên trong có bóng đen kỳ quái đang lượn lờ. Các âm thanh kỳ quái xông ra từ chỗ tối, khi Trần Kiệt nghe thấy những âm thanh này, chỉ cảm thấy rùng mình, thân thể của anh ta cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không nhấc nổi chân.
"Trần Kiệt... Trần Kiệt..."
Ngay lúc Trần Kiệt chìm vào trong cảm xúc sợ hãi, anh ra nghe thấy có người đang kêu tên của mình. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Trần Kiệt trở nên trống rỗng và đờ đẫn, anh ta cất bước đi về phía trước.
Đường nhỏ quanh co khúc khuỷu như nhìn không thấy điểm cuối, bước chân của Trần Kiệt cực nhanh, nháy mắt đã đi rất xa. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện kích cỡ bước chân mỗi một lần bước đi của anh ta tựa như đã được tỉ mỉ đo đạc.
Không biết qua bao lâu, Trần Kiệt đã đi tới cuối con đường nhỏ, một tòa trạch viện cũ nát xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Tường sân trạch viện rất thấp, xuyên thấu qua vách tường thấp bé, có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Đèn lồng màu đỏ treo ở trên cửa nhẹ nhàng lắc lư giây lát, hào quang màu đỏ sậm hiện lên, hai mắt vốn đang trống rỗng của Trần Kiệt đã có ánh sáng lại.
Khi thấy cánh cửa cũ nát quen thuộc trước mặt này, Trần Kiệt hít vào một hơi, anh ta vô thức muốn lui về sau, nhưng đột nhiên, anh ta như ý thức được cái gì, cưỡng ép bình định dục vọng muốn lui bước.
Cánh cửa trước mặt rất cũ nát, bên trên cánh cửa dày đặc vết cào, những vết cào đó có sâu có nông, chỗ bị cào sâu đã cào nát cánh cửa gỗ này, khiến cho người ta có thể nhìn xuyên thấu qua vết cào nhìn thấy tình hình bên trong.
Sợ hãi không ngừng lan tràn trong lòng Trần Kiệt, thân thể của anh ta không khống chế nổi run lẩy bẩy, răng cắn kêu kẽo kẹt. Dù không phải là lần thứ nhất anh ta tới, thế nhưng cảm xúc sợ hãi ấy cũng sẽ không yếu bớt chút nào. Ngay lúc anh ta đang cứng người ở chỗ này, cửa lớn đóng chặt trước mặt đột nhiên bị người ta đẩy ra từ bên trong, một người đàn ông mặc áo khoác ngoài dài thuộc thời đại cũ, đội một chiếc mũ chỏm màu đen, cột một bím tóc thật dài xuất hiện ở trước mặt Trần Kiệt.
Sắc mặt người kia rất trắng, giống như là được quét lên một tầng bột mì, trên gương mặt anh ta có hai vòng tròn màu đỏ, màu đỏ máu phối thêm hai gò má tái nhợt của anh ta, tạo cho người ta cảm giác đánh vào thị giác cực mạnh.
Đối phương há miệng ra, để lộ chiếc miệng đầy răng đen.
"Ngài Trần, anh tới rồi, ông nhà chúng tôi chờ ngài rất lâu..."
Giọng nói của người đàn ông vừa gian vừa thé, làm cho màng nhĩ người ta đau nhức, Trần Kiệt không dám lộ ra bất cứ biểu cảm ghét bỏ nào, anh ta nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, run rẩy nói: "Đồ tôi đã mang đến, làm phiền quản gia đưa cho ông Kim."
Nói xong, Trần Kiệt lục loại trong túi, lấy ra túi gấm nhỏ màu vàng, đưa tới trước mặt quản gia này. Nhưng mà quản gia không có nhận, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn về phía Trần Kiệt.
"Ngài Trần, ông chủ nhà chúng tôi đã dặn dò rồi, bảo ngài tự mình giao cho ông, mời tiến vào."
Nói dứt lời, quản gia lui về sau một bước, bái một cái với Trần Kiệt, ra hiệu anh ta tiến vào. Nhưng mà cách Trần Kiệt nhìn căn trạch viện bỏ hoang cũ nát lại giống như là nhìn thấy quái vật khủng khiếp nào đó, cảm giác sợ hãi cực hạn xông lên đầu, anh ta bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
"Không... Không được..."
Trần Kiệt rất sợ hãi, anh ta nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên mình tới, làn đó đã dọa bay ba hồn bảy vía của anh ta, nếu như thêm lần nữa, anh ta cảm thấy mình sẽ bị dọa tới hồn phi phách tán.
"Quản gia, đồ tôi đã mang đến, kính nhờ quản gia đưa cho ông Kim, tôi... tôi sẽ không tiến vào..."
Anh ta rõ ràng là đã sợ hãi đến tận cùng nhưng không dám nói mình sợ hãi, Trần Kiệt ngồi sụp xuống đất, nở nụ cười lấy lòng với quản gia, chỉ hi vọng có thể miễn cho anh ta đi vào đi đó một lần. Nhưng mà quản gia lại là điềm nhiên như không, đôi mắt âm u của quản gia nhìn về phía Trần Kiệt, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười cực kỳ quái dị.
"Ngài Trần, ngài đang sợ sao?"
"Rõ ràng là chuyện là ngài Trần hứa, đồ đã tìm được, nên là ngài tự mình đưa cho ông chủ nhà chúng tôi."
"Ngài Trần, nếu ngài sợ hãi, có thể nói thẳng..."
Quản gia nói, thân thể hơi cong xuống, đôi mắt của hắn trực diện với Trần Kiệt, cái miệng bôi chét đỏ lòe như máu hé mở ra hai bên, ngoác đến mang tai mới ngừng lại, hắn cười híp mắt nhìn Trần Kiệt, răng bị bôi thành màu đen như là răng nanh phủ kín.
"Ngài không muốn gặp ông nhà chúng tôi sao?"
Rõ ràng là một câu tra hỏi rất phổ thông, nhưng lại khiến Trần Kiệt tê cả da đầu, lông tơ toàn thân đều dựng lên, anh ta sợ hãi tới cực hạn, không ngờ đã té đái.