Bạch Trân Trân thấy thế vội vàng đá Trần Kiệt một cái, mắng: "Trần Kiệt, còn không mau buông Thanh Mị ra? Sau này nếu mày lại quấy rầy Thanh Mị, cẩn thận tao không khách khí với mày!"
Sau khi Trần Kiệt chịu một đá đã thuận thế lăn hai vòng ra cổng, tiếp đó anh ta che ngực giãy giụa bò dậy từ dưới đất, khi định nói những lời ngoan độc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ vô song của Bạch Trân Trân, những lời ngoan độc đó đã không nói ra được. Anh ta hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Thanh Mị giống như rắn độc, sau đó anh ta chẳng hề nói một câu, quay người nhanh chân rời đi. Còn Diệp Thanh Mị che đầu của mình, đau tới mức nước mắt đảo quanh trong mắt.
"Sao Trần Kiệt ác tâm như vậy? Anh ta thế mà túm tóc của chị, Trân Trân, em nên đạp anh ta thêm mấy đạp."
Diệp Thanh Mị cảm thấy mình của quá khứ nhất định là bị cứt dán lên mắt rồi, nếu không sao có thể coi trọng Trần Kiệt? Tên kia chỉ có mỗi điểm là vẻ ngoài ưa nhìn mà thôi, nhưng lại có tính tình thù vặt cũng phải trả, người thế này sao đáng giá để cô ta đặt trong lòng?
Bạch Trân Trân kiểm tra da đầu của cô ta chốc lát, sau khi phát hiện không có gì đáng ngại thì buông ra.
"Không sao, cả một đời người ai mà chưa từng gặp phải mấy tên rác rưởi? Về sau tập trung cảnh giác cao hơn là được."
*
Bạch Trân Trân tin tưởng Trần Kiệt lúc trước khi ở bên Diệp Thanh Mị có tình cảm là thật, đối xử tốt với cô ta cũng là thật.
Nếu không Diệp Thanh Mị cũng sẽ không si tình đến vậy.
Nhưng mà "dễ kiếm vô giá bảo, khó có hữu tình lang", lòng người dễ đổi thay, lúc trước yêu là thật, hiện tại không yêu cũng là thật, từ ý hợp tâm đầu, đi đến hiện tại nhìn nhau đều ghét, chỉ có thể nói bọn họ hữu duyên vô phận.
"Chị xem, bây giờ chị đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của anh ta, dù sao cũng tốt hơn sau khi kết hôn anh ta mới bộc lộ bộ mặt thật đúng không?"
Diệp Thanh Mị vẫn áp vào lòng Bạch Trân Trân, cô ta thật sự đau khổ, dù là đã biết Trần Kiệt là người thế nào, đã chứng kiến sự vô sỉ và bỉ ổi của anh ta, thế nhưng trong lòng cô ta rất khó chịu.
Bạch Trân Trân rất thấu hiểu Diệp Thanh Mị, dù sao chỉ có kẻ cặn bã mới có thể nói buông xuống tình cảm nhiều năm là có thể buông xuống ngay. Nếu nói Diệp Thanh Mị là bởi vì Trần Kiệt mà khổ sở, không bằng nói cô ta là đau khổ vì trao nhầm tình cảm nhiều năm như vậy.
Bạch Trân Trân đỡ vai Diệp Thanh Mị, đỡ cô ta về phòng hồ sơ, sau đó lặng yên ngồi ở một bên, bồi bạn với Diệp Thanh Mị.
Nhìn thấy Bạch Trân Trân cứ thế đã đi, Cổ Anh Hùng đang đứng ở phía xa xa hơn một chút thở dài một hơi, cậu ta quay người đi lên lầu hai.
Một bên khác, Trần Kiệt chật vật từ nhà tang lễ chạy ra ngoài, anh ta liên tục đi ra ngoài thật xa, mãi đến khi ngực đau giống như muốn nứt ra, anh ta mới ngừng lại. Cho dù đã dừng lại, Trần Kiệt vẫn không thể tỉnh táo, tròng mắt của anh ta đảo tròn, nhìn bốn phía một phen, phát hiện sát thần Bạch Trân Trân không đuổi theo, Trần Kiệt thở dài một hơi, lảo đảo đi đến khóm hoa ven đường ngồi xuống. Anh ta phì phò thở hồng hộc, hơi hòa hoãn lại, lập tức há mồm mắng chửi.
Trần Kiệt miệng toàn ô ngôn uế ngữ, giống như là muốn dùng từ ngữ thô tục cả đời mình biết chửi hết, thần sắc anh ta dữ tợn, gương mặt vốn cũng được xem là ưa nhìn lúc này đã không còn ưa nhìn như trước, trở nên càng thêm đáng sợ.
Anh ta chửi đổng một hồi lâu, cuối cùng đã ngừng miệng, sau đó mở lòng bàn tay, nhìn tóc mình giật xuống từ trên đầu Diệp Thanh Mị, cuối cùng khóe miệng đã nở nụ cười.
"Mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa, đây đều là mày ép tao, đừng trách tao..."
Nụ cười trên mặt anh ta có hơi vặn vẹo, ngoài miệng thì nói như vậy, trên tay thì cẩn thận từng li từng tí cất một chòm tóc vào bên trong cái túi nhỏ viết chi chít hoa văn kỳ quái.
Vốn dĩ Trần Kiệt không có ý định đi tìm Diệp Thanh Mị, nhưng chuyện của anh ta chưa được giải quyết, nếu như không mau lấp hố, anh ta nhất định sẽ chết không nơi chôn thân. Người không vì mình trời tru đất diệt, huống chi Diệp Thanh Mị đã từng nói, vì anh ta chuyện gì cũng bằng lòng làm, hiện tại đã đến lúc cô ta ra sức rồi.
Thật ra có thể kéo theo Diệp Thanh Mị là tốt nhất, nhưng ai ngờ kế hoạch đã tiến triển rất tốt, nhưng nửa đường lại lòi ra một cục đá cản đường, làm rối loạn tất cả kế hoạch của anh ta. Cũng may cuối cùng anh ta đủ thông minh, giật tóc của Diệp Thanh Mị, nếu không, sợ là nhiệm vụ này của anh ta sẽ không xong được.
Trần Kiệt không dám nán lại lâu ở nơi này, sau khi nghỉ ngơi một hồi, anh ta đứng dậy đi tới ven đường, chặn một chiếc taxi và lên ngồi. Nói địa chỉ với tài xế, cuối cùng Trần Kiệt đã bình tĩnh lại, anh ta thở hắt ra một hơi, ngồi dựa vào ghế dựa. Mệt mỏi thời gian dài như vậy, anh ta cũng rã rời, Trần Kiệt chậm rãi nhắm mắt lại, không mất quá lâu, anh ta đã chìm vào trong mộng đẹp.