Diệp Thanh Mị cũng cảm thấy mình rất khó hiểu, nếu như nói cô ta là tình cũ khó quên với Trần Kiệt, thế thì lúc ban ngày cô ta đã nên gặp tình trạng cảm xúc sa sút, khóc mãi không ngừng rồi. Thế nhưng lúc ban ngày, sau khi Bạch Trân Trân trấn an cảm xúc của cô ta, Diệp Thanh Mị cũng cảm thấy cả người mình đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho nên cả một bữa sáng cô ta chỉ làm việc, hoàn toàn không nghĩ đến người như Trần Kiệt. Nhưng lúc sắp tan việc, cũng không biết cô ta bị làm sao, đột nhiên cảm thấy cảm xúc cực kỳ sa sút, sau đó không khống chế nổi muốn khóc, muốn rơi nước mắt.
Diệp Thanh Mị khóc trong phòng hồ sơ rất lâu, mãi đến khi tan tầm, vốn chuẩn bị trở về nhà đi. Nhưng bởi vì sự ấm ức trong lòng, lại cảm thấy trạng thái này của mình rất lạ, cho nên cô ta đã vô thức đến tìm Bạch Trân Trân.
Diệp Thanh Mị đi làm trong nhà tang lễ, mặc dù công việc là nhân viên văn phòng, nhưng vẫn có rất nhiều người cố kị, cho nên cô ta cũng không có bạn bè gì. Trong lòng không thoải mái cô ta cũng không biết nên nói cùng ai, Bạch Trân Trân có quan hệ không tệ với cô ta, cộng thêm buổi sáng cô còn giúp mình, cho nên Diệp Thanh Mị nghĩ đến cô trước tiên nhất.
"Sau khi ở bên em, chị cảm thấy mình tốt hơn nhiều rồi, Trân Trân, em tốt quá."
Diệp Thanh Mị không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là bởi vì có sự tồn tại của Bạch Trân Trân trấn an cảm xúc của cô ta cho nên mới nói vậy. Sau khi cảm thấy cảm xúc của mình đã ổn định, Diệp Thanh Mị không còn muốn khóc giống như trước đó, ngược lại loáng thoáng có một cảm giác mừng rỡ bí ẩn lan tràn ở trong lòng.
Cô lau sạch sẽ nước mắt, ngượng ngùng nhìn về phía Bạch Trân Trân, buồn rầu nói: "Trân Trân, có phải chị quấy rầy đến em rồi hay không? Thật xin lỗi, làm trễ giờ tan làm của em, chị sẽ không quấy rầy em nữa, em cũng nên trở về, chị còn có rất nhiều chuyện phải làm, phải mau về nhà mới được..."
Nói xong, Diệp Thanh Mị không chờ nổi câu trả lời của Bạch Trân Trân, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sau khi thấy động tác của cô ta, đôi mắt Bạch Trân Trân híp lại.
Trên người Diệp Thanh Mị tạo một cảm giác không hài hòa kỳ lạ rõ rệt, hơn nữa càng quái đản hơn là Bạch Trân Trân vậy mà nhìn thấy hào quang màu đỏ mơ hồ trên người cô ta. Hào quang màu đỏ đó tạo cảm giác vui mừng, nổi bật lên sắc mặt Diệp Thanh Mị hồng nhuận, sáng bóng, giống như là sắp có chuyện hỉ sự cực vui sắp giáng lâm xuống cô ta.
Sự việc khác thường ắt có trá, Bạch Trân Trân tin tưởng trực giác của mình. Cho nên cô quyết đoán vươn tay ra, kéo cổ tay Diệp Thanh Mị lại.
"Thanh Mị, chị đi vội vã vậy làm cái gì? Ngồi một lát nữa rồi đi."
Nói xong, tay Bạch Trân Trân dùng sức, không nói lời gì kéo Diệp Thanh Mị ngồi xuống. Mặc dù Diệp Thanh Mị cảm thấy có hơi kỳ lạ, có điều cũng không suy nghĩ nhiều, mà là nở nụ cười ấm áp với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, em còn có chuyện gì muốn nói với chị sao? Nếu như không có chuyện gì, chị phải đi về trước, chị còn có chuyện, rất gấp rút..."
Cô ta có hơi đứng ngồi không yên, từ nơi sâu xa nào đó dường như có nói tiếng nói thúc giục cô ta nhanh đi về nhà. Cô ta không biết giọng nói này từ đâu mà đến, nhưng chỉ cảm thấy nếu như mình đi về nhà thì sẽ có một sự việc rất tốt sẽ xảy ra với mình.
Bạch Trân Trân vỗ bả vai của Diệp Thanh Mị, nghiêm túc nói: "Em biết chị rất vội, nhưng mà chị khoan hẳn vội, em có chuyện muốn hỏi chị."
Trong giọng nói của Bạch Trân Trân có mang theo một sức mạnh kỳ dị, sức mạnh này đã an ủi cảm xúc của Diệp Thanh Mị, cảm xúc vội vàng xao động ban đầu của cô ta chậm rãi bình tĩnh lại.
Còn Bạch Trân Trân thì luôn luôn chú ý đến Diệp Thanh Mị, sau khi thấy hào quang màu đỏ kỳ lạ trên mặt cô ta rút đi, cô bèn thừa cơ hỏi: "Thanh Mị, chị vội vã trở về vậy là có chuyện gì phải làm sao?"
Diệp Thanh Mị sửng sốt một lát, trong mắt xuất hiện vẻ mù mờ.
"Hình như là có chuyện phải làm..."
Cô ta không quá xác định nói: "Hình như chị có chuyện phải làm, nhưng không nhớ rõ là chuyện gì, chỉ cảm thấy mình phải trở về sớm chút, làm lỡ thời gian coi như tiêu tùng..."
Nói xong, cảm xúc của Diệp Thanh Mị lại trở nên vội vàng, xao động, cô ta cưỡng chế cảm xúc sốt ruột, nhìn Bạch Trân Trân nói: "Trân Trân, em có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì chị thật sự phải đi về, em có thể đừng làm chậm trễ việc của chị không..."
Nói xong, trong giọng nói của Diệp Thanh Mị để lộ mấy phần không kiên nhẫn, cô ta cưỡng chế tâm trạng trong lòng, ngữ khí lạnh hơn trước đó mấy phần.
"Trân Trân, chị thật sự có chuyện, em có thể đừng làm loạn với chị được không? Em..."