Bạch Trân Trân không đợi Diệp Thanh Mị nói xong đã mở miệng ngắt lời cô ta.
"Thanh Mị, em có thể trở về với chị không?"
Diệp Thanh Mị "hả" một tiếng, đầu óc có hơi chập mạch.
"Em nói cái gì?"
Bạch Trân Trân nhìn Diệp Thanh Mị, lặp lại lời mình vừa mới nói một lần.
Lần này Diệp Thanh Mị đã nghe rõ, cô ta "ồ" một tiếng, không quá chắc chắn nói.
"Em thật sự muốn trở về với chị sao?"
Bạch Trân Trân gật đầu: "Đó là đương nhiên."
Diệp Thanh Mị cảm thấy có chút quái lạ, không nhịn được hỏi một câu: "Tại sao em muốn trở về với chị?"
Sau khi nói ra, Diệp Thanh Mị đã nhận thấy lời mình nói có nghĩa khác, vội vàng giải thích một câu: "Trân Trân, chị không có ý chê ghét em, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ..."
Bạch Trân Trân cười cười, thoải mái nói: "Em không yên lòng về chị."
Diệp Thanh Mị sửng sốt giây lát: "Không yên lòng về chị?"
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Không yên lòng về chị. Hôm nay Trần Kiệt đã chạy đến nhà tang lễ tìm chị gây chuyện rồi, với tính cách đó của anh ta, rất có thể ban đêm sẽ chạy vào nhà của chị. Bây giờ anh ta đang điên điên khùng khùng, ai biết sẽ làm ra chuyện gì chứ?"
Ý Bạch Trân Trân nói là cô không yên lòng để Diệp Thanh Mị ở nhà một mình, sợ Trần Kiệt sẽ gây sự với cô ta, cho nên hôm nay phải qua ở cạnh cô ta, phòng ngừa xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
"Là vậy sao?"
Diệp Thanh Mị nghi ngờ hỏi một câu, Bạch Trân Trân khẳng định gật đầu: "Đương nhiên là vậy, nếu không chị cho rằng là gì chứ?"
Suy nghĩ kỹ lại, lời Bạch Trân Trân nói cũng có lý, Diệp Thanh Mị cũng không suy nghĩ thêm gì nữa.
Trên thực tế Bạch Trân Trân có thể tới nhà mình, trong bụng Diệp Thanh Mị vẫn cảm thấy rất vui mừng. Cô ta cũng không biết là bởi vì cái gì, chỉ không hiểu sao nhận định hôm nay sẽ có chuyện đáng mừng xảy ra, nếu như chỉ có một mình cô ta, không khỏi sẽ cảm thấy nhàm chán và không thú vị, nhưng nếu như có thể thêm một người chia sẻ niềm vui cùng cô ta, nếu có bạn tốt của cô ta chứng kiến, có lẽ cô ta sẽ rất vui vẻ.
Về phần chứng kiến cái gì, vui vẻ cái gì, Diệp Thanh Mị không suy nghĩ nhiều.
"Trân Trân, thế thì vô cùng cảm ơn em, con người em thật tốt."
Diệp Thanh Mị nghĩ vậy, sau đó đưa tay ôm Bạch Trân Trân một cái, khóe mắt đuôi lông mày đều hiển hiện vẻ vui thích không đè nén được.
Bạch Trân Trân mỉm cười, bình tĩnh đánh giá Diệp Thanh Mị.
Kỳ quái là, những hào quang màu đỏ vừa rồi đã biến mất không thấy đâu, dáng vẻ của Diệp Thanh Mị trở nên vô cùng bình thường, cứ như những gì mình vừa thấy đều là ảo giác.
Bạch Trân Trân rủ mắt, không cho là những gì mình nhìn thấy là ảo giác. Trên người Diệp Thanh Mị nhất định đã xảy ra những chuyện mà tạm thời cô còn không thể nào lý giải được.
"Trân Trân, tại sao em còn chưa đi?"
Lúc này Diệp Thanh Mị đã chạy tới cửa phòng, tay của cô ta đã đặt lên chốt cửa, phát hiện Bạch Trân Trân không đi cùng, Diệp Thanh Mị quay đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Trân Trân, nhanh lên nào."
Đôi mắt Bạch Trân Trân lóe lên một cái, tiếp đó nở một nụ cười không kẽ hở với đối phương, sau đó xách cái túi xách to quá đáng của mình theo.
Nhìn thấy túi xách to lớn kia của Bạch Trân Trân, ánh mắt Diệp Thanh Mị nhìn lướt qua, khó hiểu hỏi: "Em mang theo túi xách to thế làm gì?"
Bạch Trân Trân cười đáp: "Chứa đồ, đồ của em tương đối nhiều."
Diệp Thanh Mị nghe vậy, nhẹ gật đầu, không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Hai người một trước một sau từ văn phòng Bạch Trân Trân đi ra, lúc chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc gặp phải Vạn Chí Cường đã thu dọn xong chuẩn bị tan tầm.
Vạn Chí Cường ngáp không ngớt, nước mắt ầng ầng ở khóe mắt, nhìn rất không có tinh thần.
Xem như nhìn thấy Bạch Trân Trân và Diệp Thanh Mị, anh ta chỉ ngước nhẹ đôi mắt nhìn hai người một cái, chào hỏi qua loa một tiếng.
Bạch Trân Trân nhìn thấy anh ta thế này, lông mày không khỏi nhíu lại: "Cường Tử, tinh thần của anh trông rất uể oải, thế này là gặp phải chuyện gì sao?"
Vạn Chí Cường uể oải nói: "Trời mới biết, mấy ngày gần đây không biết là có chuyện gì xảy ra, rõ ràng không có trực ca đêm, nhưng cứ cảm thấy như ngủ không đủ, làm gì cũng không có tinh thần..."
Nói xong, anh ta lại ngáp một cái, nước mắt treo trên khóe mắt càng nhiều.
Bạch Trân Trân lục loại lấy ra một tấm bùa hộ mạng xếp thành hình tam giác từ trong túi xách đeo bên người và đưa cho Vạn Chí Cường.
"Anh đã chiêu dẫn âm khí, đeo cái bùa hộ mạng này vào, tình trạng của anh sẽ được cải thiện hơn rất nhiều."
Vạn Chí Cường nhận bùa hộ mạng Bạch Trân Trân đưa tới, thuận tay nhét vào trong túi áo.
"Con người cô thật tốt, cảm ơn nha."
Nói xong, anh ta lại ngáp một cái, có điều trông tinh thần nhìn đã tốt hơn trước đó nhiều.
Ánh mắt Bạch Trân Trân quan sát trên người Vạn Chí Cường một lát, ánh mắt dừng lại vành mắt màu xanh một hồi, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Mỹ nhân lấp mộ anh hùng, Cường Tử, gần đây anh nên thanh tâm quả dục sẽ tốt hơn."