Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 856 - Chương 856:

 Chương 856: Chương 856: Chương 856:

Sau khi thốt ra lời này, Vạn Chí Cường giống như chịu kích thích, chợt nhảy dựng.

"Cô... cô nói vớ vẩn gì đó? Tôi vẫn đang là gà tơ chính tông đấy!"

Không thể nói xấu anh ta vậy được!

Bạch Trân Trân: "Không phải anh đã có bạn gái từ lâu sao?"

Bạn gái tên này đã từng yêu đủ xếp đầy một xe tải, thế mà tên này còn nói mình là con gà tơ? Lời này nói ra từ miệng anh ta ai tin?

Hiển nhiên Diệp Thanh Mị cũng không tin, cô ta nghi ngờ nhìn Vạn Chí Cường, mặc dù không nói chuyện, nhưng biểu cảm đó đã đủ nói rõ toàn bộ.

Vạn Chí Cường: "..."

Không phải chứ, anh ta chưa làm cái gì hết nhưng mà lời đồn đã được tạo ra ngay trước mặt của anh ta rồi sao?

Vạn Chí Cường không chịu được sự ấm ức này. Nếu anh ta thật sự có làm, vậy anh ta cần nhận sẽ nhận, vấn đề mấu chốt là anh ta chưa từng làm gì, không thể ngơ ngơ ngác ngác nhận tội vậy được.

Vạn Chí Cường thở phì phò nói: "Trân Trân, cô không thể thế này được! Cô làm vậy là bôi đen thanh danh của tôi, nếu để cho bạn gái của tôi nghe thấy, chẳng phải sẽ lột một lớp da của tôi hay sao."

Anh ta còn muốn nói thêm cái gì, nhưng Bạch Trân Trân đã mở miệng ngắt lời anh ta.

"Trong hiện thực không có, trong giấc mơ thì sao?"

Vạn Chí Cường nghe vậy, ngớ người chốc lát, tiếp đó thốt lên: "Trong mơ cũng tính à?"

Những chuyện xảy ra trong mơ đều không phải là thật, trong hiện thực anh ta chưa từng làm, mà trong mơ không thể làm tí gì à? Đó không phải đang nói đùa sao?

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc không che giấu được của Vạn Chí Cường, Bạch Trân Trân đã biết mình nói đúng rồi.

Cô dùng ánh mắt đồng tình vỗ vỗ vai của anh ta, nói: "Có vài giấc mơ có thể mơ, nhưng có vài giấc không thể mơ một cách mù quáng, tự anh kiềm chế một chút, đừng tưởng rằng nằm mơ thì có thể muốn làm gì thì làm."

Những gì nên nói Bạch Trân Trân đã nói xong, nếu nói tiếp, vậy sẽ có hơi không lễ phép, cho nên Bạch Trân Trân không có nói thêm gì nữa, gọi Diệp Thanh Mị rời đi.

Hai người đã rời đi, chỉ để lại một mình Vạn Chí Cường đứng tần ngần ở đó giống như bị sét đánh. Vừa rồi những lời Bạch Trân Trân nói đang quanh quẩn trong đầu của anh ta từng lần một, vẻ mặt Vạn Chí Cường thay đổi tới lui.

Không phải chứ, là anh ta nằm mơ, nằm mơ thấy gì, đã làm cái gì, sao Bạch Trân Trân có thể biết được? Anh ta nằm mơ thấy cái gì cũng không được?

Nghĩ như vậy, Vạn Chí Cường vô thức đưa tay bỏ vào trong túi áo, anh ta sờ vào một vật thô ráp, sau đó móc nó ra.

Nhìn bùa hộ mạng gấp thành hình tam giác trong tay, vẻ mặt Vạn Chí Cường trở nên càng phức tạp. Không phải chứ, chẳng lẽ nào hiện tại Bạch Trân Trân ngoại trừ làm nhập liệm sư, còn kiêm chức bà mo hay sao?

Anh ta đột nhiên nghĩ tới những lời lúc trước khi Trần Tiểu Sinh còn làm ở đây có nói với anh ta. Trước đó anh ta còn tưởng rằng những lời kia là Trần Tiểu Sinh nói hươu nói vượn cơ đấy, bây giờ xem ra, có lẽ, khả năng, chắc là, có vẻ như Trần Tiểu Sinh không có nói đùa? Bạch Trân Trân thật sự là một bà mo!

Nghĩ như vậy, Vạn Chí Cường siết chặt bùa hộ mạng trong tay, cẩn thận từng li từng tí đem cất nó đi.

***

Sau khi đi ra khỏi nhà tang lễ, Bạch Trân Trân và Diệp Thanh Mị cùng đi về phía nhà của cô ta.

Trước đó Diệp Thanh Mị ở chung với Trần Kiệt, có điều sau khi hai người cự cãi chia tay, Trần Kiệt đã chiếm đoạt căn nhà của bọn họ, Diệp Thanh Mị chỉ có thể thuê căn nhà khác. Cũng may tiền lương của nhà tang lễ không thấp, cũng đủ Diệp Thanh Mị thuê một căn nhà không tệ.

Trên đường trở về, Diệp Thanh Mị giống như là lơ đãng đề cập vấn đề này, cô ta hỏi một câu: "Trân Trân, bùa hộ mạng em cho Cường Tử là từ đâu mà có?"

Bạch Trân Trân nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Mị.

Đối phương bị ánh mắt của cô ta nhìn thì có chút hoảng, cười xấu hổ: "Em nhìn chị như vậy làm gì?"

Bạch Trân Trân thở dài một hơi, trong giọng nói có thêm mấy phần bất đắc dĩ.

"Thanh Mị, chị quên rồi à? Bùa là do em vẽ, trước đó em cũng có cho chị một tấm bùa hộ mạng, chị đã quên hay sao?"

Trước đó lúc Diệp Thanh Mị không may trúng chiêu, Bạch Trân Trân đã cho cô ta một tấm bùa hộ mạng, lúc ấy Diệp Thanh Mị còn nói sẽ luôn luôn mang theo bùa hộ trên người, chưa qua bao lâu mà Diệp Thanh Mị đã quên mất chuyện cô biết vẽ bùa?

Lời Bạch Trân Trân nói đã nhắc nhở Diệp Thanh Mị cô ta, híp mắt lại, chìm vào trong hồi ức, sau một hồi lâu, cô ta mới bừng tỉnh nói.

"Là lúc chị bị bà lão lừa đeo nhẫn kim cương đúng không? Em xem trí nhớ của chị này, sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy?"

Diệp Thanh Mị cúi đầu, vẻ mặt vô cùng ão não.

Bình Luận (0)
Comment