Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 857 - Chương 857:

 Chương 857: Chương 857: Chương 857:

Rõ ràng trước đó Bạch Trân Trân đã giúp cô ta, còn từng cho cô ta một tấm bùa hộ mạng, thế nhưng cô ta lại quên mất chuyện này, đầu óc này của cô ta không biết là bên trong có gì.

Bạch Trân Trân cười cười, vỗ vỗ vai của cô ta, nói: "Không có gì, bây giờ nhớ lại cũng không xem là muộn."

Có điều mặc dù Bạch Trân Trân không so đo chuyện này, nhưng Diệp Thanh Mị mãi ghi nhắc, nói xin lỗi liên tục. Còn Bạch Trân Trân cũng nói rất nhiều lần không sao, không có gì, hai người cứ vậy nói mấy lời vô bổ mãi, rất nhanh thời gian đã đi qua, hai người cũng đã tới nơi Diệp Thanh Mị thuê ở.

Hoàn cảnh xung quanh căn nhà cô ta thuê lại rất không tồi, bên ngoài nơi ở có không ít cửa hàng, giờ này đang là thời gian cửa hàng đón khách, các ông bà chủ phô hết tài nghệ, đứng bên ngoài cửa hàng mời chào khách hàng.

Diệp Thanh Mị kéo Bạch Trân Trân vào trong nhà, nói: "Trân Trân, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, hương vị còn không ngon cho lắm, tài nấu nướng của chị rất ngon, chị làm cho em ăn."

Về điểm này Diệp Thanh Mị không có nói láo, tài nấu nướng của cô ta quả thực rất ngon, Bạch Trân Trân được cô ta cho ăn rất nhiều lần, đương nhiên là biết điều này. Có điều lúc trước Diệp Thanh Mị chưa từng nói lời không hay về đồ ăn bên ngoài, cô ta chỉ nói đồ ăn bên ngoài bán mắc, cô ta mua nguyên liệu tự nấu ăn có thể tiết kiệm được một số tiền kha khá.

Hai người cứ vậy câu được câu không trò chuyện, rất nhanh đã đến dưới lầu chỗ Diệp Thanh Mị ở.

Hôm nay có lẽ có người sắp kết hôn, bên cạnh cửa lầu có treo hai đèn lồng màu đỏ. Lúc này trời còn chưa tối hẳn đi nhưng đèn lồng màu đỏ đã phát sáng lên, một cơn gió thổi qua, đèn lồng màu đỏ đung đưa nhẹ nhàng, trên mặt đất hiển hiện bóng đen loang lổ.

Sau khi thấy cảnh này, Diệp Thanh Mị hơi xúc động nói: "Không biết là ai sắp kết hôn, thật là có phúc, phúc khí này bao giờ mới đến phiên chị đây?"

Bạch Trân Trân đang đi bên cạnh cô ta nghe vậy nhìn sang Diệp Thanh Mị, thấy vẻ hâm mộ trên mặt cô ta không giống như đang làm bộ, Bạch Trân Trân nhíu mày.

"Chị muốn kết hôn?"

Vốn dĩ cô ta và Trần Kiệt đã đến giai đoạn nói chuyện cưới gả, ngày thành hôn cũng đã xác định, nếu như không xảy ra ngoài ý muốn thì tháng tám hai người bọn họ sẽ có thể kết hôn. Nhưng Diệp Thanh Mị không ngờ rằng Trần Kiệt vậy mà dẫn theo những người phụ nữ khác đến phòng cưới của bọn họ tằng tịu. Diệp Thanh Mị không cách nào tha thứ việc vượt quá giới hạn của Trần Kiệt, vì thế mà thậm chí sinh ra suy nghĩ không muốn sống tiếp. Kết quả lúc này chỉ mới qua bao lâu mà cô ta đã lại muốn kết hôn rồi?

Bạch Trân Trân không hiểu, đồng thời rất ngạc nhìn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh Mị có hơi là lạ.

Nhưng mà Diệp Thanh Mị giống như không có nhận ra ý nghĩ của Bạch Trân Trân, thuận miệng nói: "Mặc dù Trần Kiệt phản bội chị, nhưng cũng không có nghĩa là trên đời này không còn đàn ông tốt."

Nói xong, Diệp Thanh Mị thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía đèn lồng màu đỏ trở nên càng thêm si mê.

"Nếu như hai ngọn đèn lồng đỏ này là vì chị mà treo lên, thế thì thật là tốt biết bao..."

Bạch Trân Trân không chút do dự phá vỡ hoang tưởng của cô ta, nói: "Chị yên tâm, hai đèn lồng đỏ này không phải treo lên vì chị, chị không thấy bên trên có viết một chữ "Kim" sao?"

Đèn lồng bị gió thổi quay vòng, mặt lồng đèn đang quay lưng về phía bọn họ đã xoay ngược lại, để hiện chữ "Kim" to tướng phía trên.

Xem ra người tiến hành tiệc cưới hôm nay có lẽ là người nhà họ Kim, quả thực không có liên quan gì với Diệp Thanh Mị.

Diệp Thanh Mị: "..."

Cô ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, lúc ánh mắt nhìn sang Bạch Trân Trân hiện lên mấy phần u oán.

"Em không thể để cho chị tưởng tượng một lát sao?"

Rõ ràng vừa rồi cô ta còn đang mặc sức tưởng tượng hình ảnh mình mặc áo cưới lấy chồng, kết quả lời Bạch Trân Trân nói đã kéo thẳng cô ta về thực tế.

Diệp Thanh Mị không nhịn được thở dài thở ngắn, khuôn mặt nhíu lại như cái bánh bao thiu, hiển nhiên tâm trạng lúc này đang khó chịu vô cùng.

Bạch Trân Trân thấy thế, tóm cánh tay của cô ta.

"Đừng chặn đường ở đây nữa, nếu để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ "hận gả" này của chị, chẳng phải sẽ chê cười chị thúi đầu sao?"

Diệp Thanh Mị bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi theo Bạch Trân Trân vào hành lang.

Nhà cô ta ở lầu ba, tốc độ thang máy bên này rất chậm, Diệp Thanh Mị không có dẫn Bạch Trân Trân đi đi thang máy, mà là đi thẳng lên cầu thang bộ.

Vừa mới đẩy cửa hành lang ra, màu đỏ bên trong sáng bừng chói mắt Diệp Thanh Mị.

Bình Luận (0)
Comment