Đèn trong hành lang không biết bị ai phủ lên một lớp vải đỏ, ánh đèn vốn đã không được sáng, vải đỏ phủ lên, màu sắc càng trở nên mờ tối.
Trên cầu thang dán chữ hỉ màu đỏ to cỡ bàn tay, trên mỗi một bậc thang đều có, thành đôi thành cặp, kéo dài lên.
Ánh đèn màu đỏ, chữ hỉ màu đỏ, rõ ràng là đồ điềm lành, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác vô cùng quỷ dị.
Bạch Trân Trân cảm thấy rất khó chịu, khi một màu sắc đậm tới cực điểm sẽ mang tới cho người ta cảm giác tấn công thị giác cực kỳ mãnh liệt, đặc biệt là loại màu sắc đặc biệt như màu đỏ, màu đỏ có thể đại biểu điềm lành sung mãn, cũng có thể đại biểu xui xẻo.
Bây giờ hoàn cảnh này cộng thêm màu sắc này, rất khó liên tưởng tới cảm xúc chính diện như kiểu ăn mừng nhiệt liệt.
Bạch Trân Trân nhíu mày, vô thức đưa tay kéo cánh tay của Diệp Thanh Mị, thế nhưng đối phương lại trở nên giống như cá chạch, vô cùng trơn tuột, cô ta đi lên một bước, cánh tay vừa hay trượt ra khỏi tay Bạch Trân Trân.
Diệp Thanh Mị bước vào trong màu đỏ chói mắt đó, nét mặt cũng theo đó xảy ra biến đổi.
"Thật sự quá đẹp rồi."
Cô ta lẩm bẩm, dưới ánh đèn màu đỏ chiếu rọi, trong mắt của cô ta cũng nhuộm lên màu đỏ không may mắn.
Cô ta cười hi hi mấy tiếng, tiếng cười quái dị chói tai vang vọng trong cầu thang, Diệp Thanh Mị xoay một vòng, thân thể cứng nhắc trì độn, giống như biến thành một con rối dây.
"Trân Trân, đẹp không?"
Tuy trên mặt cô ta mang theo nụ cười, nhưng nụ cười đó rất cứng, khóe miệng nhếch lên hai bên, nhìn thoáng qua, giống như có hai bàn tay vô hình đang kéo khóe miệng của cô ta lên vậy.
Bạch Trân Trân: "..."
Chuyện đã tới bước này, nếu còn không đoán được Diệp Thanh Mị đã gặp chuyện, Bạch Trân Trân lăn lộn trong giới lâu như vậy thật vô nghĩa.
Nhưng điều kỳ lạ là Diệp Thanh Mị có vấn đề nhưng Bạch Trân Trân lại không nhìn ra vấn đề của cô ta rốt cuộc nằm ở đâu.
Thuật pháp huyền môn uyên bác thâm sâu, cho dù là đại sư huyền thuật đã tu hành mấy chục năm cũng chưa chắc có thể vỗ ngực nói mình có thể nhìn thấu mọi vấn đề, Bạch Trân Trân chính thức vào nghề mới mấy ngày, không nhận ra cũng là bình thường.
Tuy tạm thời không nhìn ra vấn đề ở đâu, nhưng cô có thể chắc chắn đối phương có vấn đề, càng không nhìn ra, vấn đề này càng lớn.
Bỏ mặc cô ta không quản hiển nhiên không phải tính cách của Bạch Trân Trân, chỉ là sau khi suy nghĩ một lúc, Bạch Trân Trân dựa vào bây giờ mình là người được thiên đạo sủng ái, nhấc bước đi vào trong cầu thang.
Miệng Diệp Thanh Mị càng nhoẻn to, cô ta tới trước mặt Bạch Trân Trân, mũi động đậy, đầu lưỡi đỏ chót lè ra, giống như muốn liếm Bạch Trân Trân vậy.
Bạch Trân Trân: "..."
Phản ứng của cô cực nhanh, trực tiếp trở tay tát Diệp Thanh Mị một cái.
Lần này, Bạch Trân Trân dùng sức không nhỏ, cả người Diệp Thanh Mị bị đánh ngơ, cô ta lùi về sau hai bước, ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, trong đôi mắt to viết đầy nghi hoặc, rõ ràng không hiểu vì sao Bạch Trân Trân lại tát cô ta.
Khóe miệng Bạch Trân Trân nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngọt: "Vừa nãy em nhìn thấy trên mặt chị có con muỗi, A Mị, chị sẽ không trách em chứ?"
Diệp Thanh Mị im lặng não nề, qua một lúc, Diệp Thanh Mị xoay người đi lên lầu.
Nhìn dáng vẻ đó của cô ta giống như đã từ chối nói chuyện với Bạch Trân Trân vậy.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, Bạch Trân Trân cũng không giận, nhấc chân đi theo.
Tốc độ lên lầu của Diệp Thanh Mị không nhanh, Bạch Trân Trân theo phía sau cô ta, cũng không giục, chỉ nhìn đối phương chậm rãi lên lầu như vậy.
Rất nhanh đã tới tầng mà Diệp Thanh Mị sống, khi từ cầu thang đi ra, Bạch Trân Trân nhìn thấy tình hình bên trong hành lang.
Kiểu khu chung cư mà Diệp Thanh Mị sống là kiểu khép kín, hành lang dài ngoằn chật hẹp bức bách, hai bên đều là căn hộ, cửa phòng của mỗi căn hộ đều đối nhau chỉnh tề.
Cửa phòng giống như copy paste, toàn bộ đều như nhau, nếu không phải bên trên dán số phòng, sợ là còn không nhận ra căn nào với căn nào.
Lúc xây căn hộ này, chắc là không tìm người tới xem, nếu tìm một thầy phong thủy tới xem, sẽ không thiết kế nhà như vậy.
Hầu hết nhà chung cư đều chỉ có một bên có căn hộ, nếu hai bên đều có, cửa nhà cũng sẽ lệch nhau, nếu thực sự không thể hoàn toàn lệch được, cũng sẽ cố gắng hết sức để cửa của hai căn nhà không hoàn toàn đối xứng nhau.
Cửa nhà là nơi nạp phúc bài trừ xui xẻo, nếu cửa nhà đối xứng với cửa nhà người khác, há chẳng phải là nạp hết xui xẻo của nhà đối diện vào sao?