Nhưng tòa nhà này, toàn bộ cửa nhà đều đối xứng nhau, điều này thuộc đại kỵ trong dương trạch, nếu gia đình sống đối diện không xảy ra chuyện gì còn đỡ, nếu xảy ra chuyện, sợ là phải dính phải sát khí, cả nhà đều sẽ xui xẻo theo.
Sao Diệp Thanh Mị lại sống ở nơi thế này?
Trước đây Bạch Trân Trân không biết chuyện Diệp Thanh Mị và Trần Kiệt chia tay, dĩ nhiên cũng không rõ Diệp Thanh Mị chuyển tới nơi này.
Nếu biết sớm, sợ là cô sẽ nhắc nhở Diệp Thanh Mị sớm chuyển nhà rồi.
Tòa này tổng cộng có mười hộ, nhà của Diệp Thanh Mị là căn ở cuối cùng phía tay trái, Bạch Trân Trân nhìn bảng số, 301.
Sau khi Diệp Thanh Mị tới lầu ba, trạng thái dường như tốt hơn rất nhiều, ít nhất trông rất bình thường.
Bạch Trân Trân vẫn luôn giữ im lặng, bước đều theo phía sau Diệp Thanh Mị, hai người rất nhanh đã tới cửa 301.
Diệp Thanh Mị cúi đầu lục tìm đồ trong túi của mình, động tác của cô ta ngày càng cứng nhắc, động tác lục túi rất trì độn, mười đầu ngón tay giống như không thể cong lại, lục tới lục lui trong túi.
"Ở đâu chứ? Sao không tìm được?"
Rõ ràng chỉ là một chiếc túi xách nhỏ, nhưng cô ta lục tìm giống như mò kim đáy bể, không gian lớn từng đó, làm giống như thông với dị thế giới vậy, một chiếc chìa khóa cũng không tìm ra được.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô nhìn Diệp Thanh Mị một lúc, phát hiện đối phương dường như thật sự không tìm thấy đồ, cô lặng lẽ đi lên, đưa tay vào trong túi của Diệp Thanh Mị.
"Em tìm giúp chị."
Lời còn chưa dứt, Bạch Trân Trân đã lấy ra chiếc chìa khóa mà Diệp Thanh Mị tìm cả buổi cũng không tìm ra.
Nhìn chùm chìa khóa quen thuộc đó, Diệp Thanh Mị ngại ngùng lè lưỡi, chỉ là đầu lưỡi lè ra quá dài, đã sắp rũ tới ngực rồi.
Vì vậy việc lè lưỡi này của cô ta không hề đáng yêu, ngược lại trông cực kỳ đáng sợ.
Bạch Trân Trân nhìn thấy màn này vẫn mặt không cảm xúc, hoàn toàn không bị bộ dạng của đối phương dọa sợ.
"Em thấy chị hành động không được tiện lắm, em mở cửa cho."
Nói xong, Bạch Trân Trân cũng không đợi đối phương trả lời, trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa nhà ra.
Sau khi mở cửa nhà ra, Bạch Trân Trân không đi vào mà tránh sang bên cạnh một bước, ra hiệu Diệp Thanh Mị vào trước.
Mà Diệp Thanh Mị chỉ nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân, sau đó không nói gì, nhấc chân đi vào.
Bạch Trân Trân chậc một tiếng, theo phía sau Diệp Thanh Mị vào nhà.
Nhà cô ta không lớn, chỉ có hơn ba mươi mét vuông, tuy nhỏ nhưng đồ đạc có đủ, trong nhà gọn gàng sạch sẽ, trông cực kỳ ngăn nắp.
Sau khi Diệp Thanh Mị vào nhà, biểu hiện càng không bình thường, cô ta bắt đầu cởi đồ trước mặt Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân mới vừa đóng cửa lại, Diệp Thanh Mị đã cởi sạch.
Bạch Trân Trân: "..."
Tuy là cùng giới nhưng không có nghĩa Bạch Trân Trân không biết ngại, cô hơi tránh mắt đi: "A Mị, chị làm gì vậy?"
Diệp Thanh Mị không trả lời Bạch Trân Trân mà đi thẳng vào phòng vệ sinh, khi cô ta muốn đóng cửa lại, Bạch Trân Trân nhanh tay lẹ mắt chặn lại.
"Đừng đóng."
Diệp Thanh Mị không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân, giống như không hiểu vì sao cô ngăn cản.
Bạch Trân Trân giật giật khóe miệng, nói: "Cứ mở như thế này, em sợ lúc chị tắm một mình sẽ ngất."
Diệp Thanh Mị nhìn Bạch Trân Trân rất lâu, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người đi vào tắm.
Căn nhà này vốn không lớn, dĩ nhiên nhà tắm cũng không to tới đâu, mọi thứ trong nhà tắm đều có thể nhìn thấy hết.
Diệp Thanh Mị tắm giống như không có ai bên cạnh, giống như hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Bạch Trân Trân – chỉ cần cô ta không ngại, người ngại sẽ là người khác.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô cứng da đầu nhìn một màn trước mắt, luôn cảm thấy dường như sự việc đang phát triển theo một hướng hoàn toàn không ngờ tới được.
Bạch Trân Trân thậm chí còn nghi ngờ Diệp Thanh Mị làm mọi thứ liệu có phải là vì nhắm tới cô, muốn làm chuyện XXX gì đó với cô không?
Nhưng ý nghĩ này chỉ mới hơi dâng lên liền bị cô đè xuống, Bạch Trân Trân mặt không cảm xúc nhìn Diệp Thanh Mị, cố gắng không để mình nghĩ lung tung.
Cái cô ta có cô cũng có, đều là phụ nữ, cấu tạo cơ thể không phải đều giống nhau sao, cứ gì ngại đâu.
Diệp Thanh Mị cho cô nhìn, cô nhìn, không việc gì...
Chính vì ôm suy nghĩ như vậy cho nên có thể nói mắt của Bạch Trân Trân không hề chớp, nhìn Diệp Thanh Mị cả quá trình, cho dù cô ta muốn làm gì đó cũng không được.
Diệp Thanh Mị: "..."
Diệp Thanh Mị: "???"
Diệp Thanh Mị: "!!!"
Gái ngoan nhà ai nhìn phụ nữ khác tắm mà mắt cũng không chớp một cái? Cô còn là người không?