Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 860 - Chương 860:

 Chương 860: Chương 860: Chương 860:

Tần suất giật khóe miệng của Diệp Thanh Mị càng cao, cô ta dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra gì, chỉ có thể lặng lẽ ngậm miệng lại, tiếp tục tắm.

Lần tắm này cô ta tắm hẳn một tiếng, Bạch Trân Trân cũng nhìn cô ta một tiếng, Diệp Thanh Mị cảm thấy da toàn thân của mình đã sắp bị ngâm nở, khi cô ta xoa xà phòng lên người lần thứ tám, Bạch Trân Trân lên tiếng.

"A Mị, chị rơi vào trong hố phân à?"

Cô nhớ trước đây khi Bạch Trân Trân nguyên chủ xử lý thi thể, bởi vì thi thể ở nhà tang lễ không bảo quản tốt, xảy ra nổ, trên người cô ấy dính không ít dịch nhớp, cũng không chà tới chà lui giống như Diệp Thanh Mị.

Nếu cô không nhìn nhầm, da trên người Diệp Thanh Mị đã bị cô ta chà đỏ rồi, cô ta còn có thể tiếp tục tắm sao?

Diệp Thanh Mị: "..."

Cô ta lặng lẽ xối rửa bọt xà phòng trên người, quấn khăn tắm từ bên trong đi ra.

"Chị tắm xong rồi, tới..."

"Em rồi" hai chữ này còn chưa nói ra, Diệp Thanh Mị đã nghe thấy Bạch Trân Trân cười nói: "Hôm nay em không ra mồ hôi, không cần tắm, chị ngửi xem trên người em có phải vẫn thơm ngát không?"

Diệp Thanh Mị: "..."

Không phải, bây giờ là mùa hè, sắp tháng bảy rồi, nhiệt độ bên ngoài đã cao tới hơn ba mươi độ, Bạch Trân Trân không tắm?

Diệp Thanh Mị bật thốt: "Sao em lại bẩn như vậy?"

Bạch Trân Trân nghe vậy, quay đầu nhìn cô ta: "Xem chị nói kìa, em bẩn chỗ nào? Sao em không biết?"

Nói xong, Bạch Trân Trân quan sát mình, sau đó xoay một vòng trước mặt Diệp Thanh Mị: "Chị xem em bẩn chỗ nào?"

Nói xong, Bạch Trân Trân tới gần Diệp Thanh Mị, cười bảo cô ta ngửi thử mùi trên người mình.

"Chị ngửi xem có thơm không, chị ngửi thử..."

Diệp Thanh Mị: "..."

Cơ thể của cô ta đứng cứng ngắt ở đó, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân không được đúng lắm, bộ dạng đó giống như là lần đầu quen biết Bạch Trân Trân vậy.

Thế nhưng Bạch Trân Trân lại không quan tâm điều này, cô ngâm nga, không khỏi phân trần bảo đối phương ngửi mùi của mình.

"Thì chị xem có thơm hay không?"

Nói xong, Bạch Trân Trân chớp đôi mắt xinh đẹp đáng thương nhìn Diệp Thanh Mị, muốn có được một đáp án chuẩn xác từ trong miệng cô ta.

Khóe miệng Diệp Thanh Mị không nhịn được co giật, nhìn bộ dạng cố chấp của Bạch Trân Trân, cô ta chỉ có thể dối lòng nói: "Rất thơm."

Sau khi có được câu trả lời của cô ta, Bạch Trân Trân mỉm cười, khóe mắt xinh đẹp không giấu được vẻ đắc ý.

"Em nói rồi mà, trên người em thơm lắm, chị còn không tin em, lần này chị tin rồi chứ?"

Diệp Thanh Mị: "..."

Sao cô ta chưa từng phát hiện, nói chuyện với Bạch Trân Trân lại vất vã như vậy?

Sau đó còn có chuyện vất vã hơn, Diệp Thanh Mị lấy cớ nói mình muốn nghỉ ngơi, nói xong liền chuẩn bị về phòng, kết quả Bạch Trân Trân lại ngăn đối phương lại.

Nhìn Bạch Trân Trân giang hai tay ngăn mình, ánh mắt của Diệp Thanh Mị lấp lánh u quang, lúc nói chuyện giọng nói cũng thấp hơn mấy đề xi ben so với trước.

"Em muốn làm gì?"

Thái độ của cô ta đã thay đổi, nhưng Bạch Trân Trân giống như đồ ngốc, hoàn toàn không nhận ra, cô cười híp mắt nhìn đối phương, mỉm cười nói: "Không có gì, em chỉ muốn hỏi thử, đồ ăn chị đã hứa nấu cho em đâu?"

Diệp Thanh Mị: "Hả?"

Trên mặt cô ta viết đầy mơ hồ, giống như không biết Bạch Trân Trân nói vậy có ý gì, thấy cô ta như vậy, Bạch Trân Trân tốt bụng nhắc nhở một câu.

"Chị quên rồi? Trước đó khi em hỏi chị có muốn ăn gì bên ngoài không, chị nói đồ bên ngoài không sạch sẽ, còn nói sau khi quay về sẽ nấu cho em ăn, chị đã quên hết rồi sao?"

Nói xong, Bạch Trân Trân nhanh nhẹn vươn tay ra sờ trán của Diệp Thanh Mị, sau đó lại sờ trán mình.

"Không nóng, chắc là vẫn bình thường, sao trí nhớ lại giống như bị bệnh vậy, chuyện đã hứa với người ta cũng có thể quên?"

Bạch Trân Trân cũng không quan tâm đối phương thật sự quên hay là giả vờ quên, tiếp tục giục Diệp Thanh Mị đi nấu ăn cho mình.

"Thực ra vừa nãy em đã muốn giục chị rồi, nhưng không ngờ chị tắm lâu như thế."

"A Mị, bụng của em thật sự không chịu nổi nữa, em đói quá, chị mau nấu cơm cho em ăn đi."

"Nếu sớm biết chị ngay cả cơm cũng không nỡ cho em ăn, vậy em đã không tới rồi..."

"A Mị? A Mị? Chị có nghe thấy em nói không? Chị có thể nấu ăn cho em không?"

Miệng của Bạch Trân Trân luôn luyên thuyên không ngừng, Diệp Thanh Mị nhiều lần muốn chen vào nhưng không thể chen vào được, tới cuối cùng, sắc mặt của cô ta cũng thay đổi, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân tràn ngập vẻ chịu thua không thể che giấu được.

"Em đừng nói nữa, chị đi nấu cho em..."

Bình Luận (0)
Comment