Bạch Trân Trân còn định nói tiếp, thấy Diệp Thanh Mị đồng ý nấu đồ ăn cho cô, Bạch Trân Trân bèn ngoan ngoãn sửa miệng.
"Vậy thì tốt quá, A Mị, tay nghề của chị tốt nhất, em đã ăn quen đồ ăn chị nấu rồi, mặc kệ chị nấu gì em cũng thích hết."
Nói xong, Bạch Trân Trân tích cực đỡ Diệp Thanh Mị tới nhà bếp, cô đứng ở cửa nhà bếp, cười híp mắt nhìn Diệp Thanh Mị đang bận rộn bên trong.
Diệp Thanh Mị giống như vịt bị mắc trên giá, rõ ràng là rất giỏi nấu nướng, nhưng tay của cô ta lúc này và dao của cô ta giống như lần đầu quen biết, dao hoàn toàn không nghe theo chỉ huy của cô ta, rau cắt ra phải gọi là tùy tâm.
Ngay cả Diệp Thanh Mị cũng nhìn ra rau mình cắt hoàn toàn khó coi, nhưng Bạch Trân Trân giống như fan não tàn, với kỹ năng dùng dao củ chuối này của cô ta, cô cũng có thể tâng bốc.
"A Mị, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy chị nấu ăn, chị thật tùy hứng, đây đại khái chính là cảnh giới cao nhất của đầu bếp, tất cả tùy tâm..."
"Chị xem khoai tây chị cắt, to có, nhỏ có, vuông có, tròn có, người bình thường muốn cắt thật sự không cắt ra được kiểu này đâu."
"A Mị, sao chị có thể giỏi như vậy chứ? Chị đỉnh quá!"
Diệp Thanh Mị: "..."
Lời khen của Bạch Trân Trân đối với Diệp Thanh Mị lúc này mà nói giống như lăng trì xử trảm, khóe miệng của cô ta không ngừng co giật, sắc mặt cũng đang không ngừng thay đổi.
Khó khăn lắm mới cắt rau xong, khi tới bước tiếp theo, Diệp Thanh Mị lại phạm lỗi.
Nguyên nhân là quá nhiều gia vị trong nhà bếp, bỏ gì trước, bỏ gì sau cô ta hoàn toàn không biết, nhưng Bạch Trân Trân vẫn ở đó khen mất não, Diệp Thanh Mị đánh mất chính mình trong từng tiếng khen này, thật sự cho rằng cô ta là đầu bếp thuộc trường phái tùy hứng, mặc kệ nấu thế nào, chỉ cần làm theo ý mình, đồ ăn nấu ra đều rất ngon.
Thế là cô ta bắt đầu nấu nướng theo kiểu tùy hứng như vậy, chẳng bao lâu, ba món một canh bản hắc ám được bưng lên bàn.
Diệp Thanh Mị mong đợi nhìn Bạch Trân Trân, trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng khác thường: "Trân Trân, em ăn, chị cảm thấy những món này chắc chắn phù hợp khẩu vị của em."
Bạch Trân Trân: "..."
Nếu không phải cô tận mắt nhìn Diệp Thanh Mị từng bước biến nguyên vật liệu bình thường thành tình trạng hiện giờ như thế nào, cô chắc chắn không đoán ra được những món ăn đã không nhìn ra nguyên hình này là gì.
Nhưng kỹ năng diễn xuất đỉnh cao thường sử dụng phương pháp tầm thường nhất, tay Bạch Trân Trân run lên, đũa rơi xuống sàn, cô đáng thương nhìn Diệp Thanh Mị.
"A Mị, chị có thể lấy một đôi đũa cho em không?"
Diệp Thanh Mị: "..."
Kiểu kỹ năng diễn xuất khoa trương tới cực điểm này thật sự không phải đang đùa chứ?
Diệp Thanh Mị mặt không cảm xúc nhìn Bạch Trân Trân, đối phương vẫn cười híp mắt nhìn cô ta, cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Mị không chịu nổi, đứng dậy lấy đũa cho Bạch Trân Trân.
Đợi Diệp Thanh Mị lấy đũa quay lại, Bạch Trân Trân đã múc một bát canh đặt trước mặt Diệp Thanh Mị.
"A Mị, chị bận rộn tới bây giờ, thật sự quá vất vả rồi, bát canh đầu tiên em muốn nhường chị uống trước."
Bạch Trân Trân cười híp mắt nói, nét mặt tha thiết nhìn Diệp Thanh Mị, hi vọng cô ta uống bát canh này.
Diệp Thanh Mị chậm rãi cau mày lên, cô ta cúi đầu xuống, nhìn canh trong bát.
Canh cô ta nấu là canh trứng cà chua đơn giản nhất, kiểu này có tay là biết nấu, canh có tỉ lệ thất bại thấp nhất bị cô ta sáng tạo một phen, sau khi nấu ra, nếu không nói, còn tưởng đây là một bát canh tảo.
Nhưng kỳ lạ là rõ ràng bề ngoài của bát canh này không đẹp, nhưng cô ta ngửi mùi tỏa ra từ bát canh này, trong lòng lại sinh ra một nỗi kích động kỳ quái.
Nét mặt của cô ta dần mơ hồ, trong mắt chỉ còn lại bát canh trước mặt này, trong lòng có một âm thanh kỳ quái đang gọi, bảo cô ta uống canh, đây sẽ là canh ngon nhất trên đời.
Lực chú ý của Diệp Thanh Mị gần như bị bát canh này thu hút, mà tiếng nói của Bạch Trân Trân vẫn đang vang vọng bên tai cô ta.
"A Mị, chị nếm thử đi, rất ngon, đảm bảo chị uống xong vẫn muốn uống tiếp."
"A Mị, đây là canh do chính tay chị nấu, chị còn sợ có vấn đề gì sao?"
"A Mị, uống đi, canh ngon như vậy chị nên uống..."
Nét mặt của Diệp Thanh Mị ngày càng mơ hồ, cô ta không kháng cự được sự dụ hoặc của giọng nói này, bưng bát canh lên, tu ừng ực.
Canh này ngửi vào thấy thơm, uống vào càng thơm, Diệp Thanh Mị gần như tham lam uống hết canh, đáy bát còn bị cô ta liếm sạch.
Sau khi uống xong, ánh mắt của Diệp Thanh Mị rơi lên bát canh to kia, khát vọng trong mắt rõ mồn một.
Muốn uống quá, canh đó nhất định còn ngon hơn canh cô ta vừa mới uống.