Thấy Diệp Thanh Mị nhìn chằm chằm bát canh đó, Bạch Trân Trân thuận theo đẩy bát canh đó tới, cười híp mắt lên tiếng nói: "Chị uống đi, còn có rất nhiều."
Lời còn chưa nói xong, Diệp Thanh Mị đã bưng canh lên uống từng ngụm lớn.
Một bát canh to đầy ắp chỉ mới mấy phút đã bị cô ta uống sạch sẽ, Diệp Thanh Mị lau miệng, có được sự thỏa mãn lớn.
Nhưng sau khi uống xong, cô ta phát hiện đáy bát có vài vật chất màu xám, mùi thơm khiến người ta muốn ngừng mà không được tỏa ra từ trong những vật chất màu xám này.
Diệp Thanh Mị ngẩn người, nét mặt của cô ta thay đổi, mơ màng ngẩng đầu nhìn sang Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, đó là thứ gì?"
Bạch Trân Trân rất vô tội nói: "Sao em biết được? Canh là do chị nấu, chuyện ngay cả chị cũng không biết, sao em biết được?"
Bạch Trân Trân nói mình cũng không biết đó là gì, Diệp Thanh Mị nhớ kỹ lại vừa rồi, cũng không nhớ ra đó rốt cuộc là gì, tới cuối cùng, cô ta dứt khoát không nghĩ nữa.
"Trân Trân, chị hơi buồn ngủ."
Vốn dĩ Diệp Thanh Mị còn muốn nói chuyện với Bạch Trân Trân một lúc, nhưng không biết vì sao sau khi ăn những thứ này, cô ta liền cảm thấy từng cơn buồn ngủ ập tới.
Diệp Thanh Mị ngáp một cái, ánh mắt trở nên mê ly, Bạch Trân Trân trước mặt giống như từ một người biến thành ba người.
Cô ta lắc lắc đầu, muốn khiến mình tỉnh táo lại, nhưng không lắc đầu còn đỡ, vừa lắc đầu một cái, cô ta càng thêm mơ hồ.
"Trân Trân, chị làm sao thế này?"
Lúc Diệp Thanh Mị nói chuyện, đầu lưỡi cũng to lên, cho dù ngồi trên ghế, cũng không thể ngăn cản cơ thể của cô ta chao đảo trái phải.
Bạch Trân Trân thấy vậy, đứng dậy khỏi ghế, sau đó đi tới trước mặt Diệp Thanh Mị, đỡ cơ thể lắc lư của cô ta.
Mùi hương trên người Bạch Trân Trân rất thơm rất dễ ngửi, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng, Diệp Thanh Mị ngửi mùi hương trên người cô, giọng nói trầm đi mấy phần.
"Em thơm quá..."
Diệp Thanh Mị lẩm bẩm nói, ánh mắt cũng trở nên ngày càng mê ly.
Bạch Trân Trân dùng sức, ôm chặt cô ta hơn, ngoài miệng thì cười nói: "Vậy sao? Vừa nãy không phải chị còn chê em không tắm rửa sao? Bây giờ lại cảm thấy em thơm?"
Lúc này, đầu óc Diệp Thanh Mị đã không thể suy nghĩ được nữa, chuyện xảy ra trước đó cô ta vốn không nhớ rõ, chỉ cảm thấy mùi hương trên người Bạch Trân Trân ngày càng thơm, ngày càng ngọt, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.
Loại ý nghĩ này rất nhanh đã chiếm giữ đầu óc của cô ta, Diệp Thanh Mị mất khống chế há miệng ra, lộ ra hàm răng trắng đều, sau đó ngoạm lên cổ tay của Bạch Trân Trân.
Chỉ là lúc chuẩn bị cắn xuống, không biết Diệp Thanh Mị nghĩ tới cái gì, răng lại trì trệ không khép lại được.
【Cắn em ấy... không thể cắn... em ấy là Trân Trân... nhưng em ấy thơm quá... 】
Muôn vàn ý nghĩ không ngừng đan xen xuất hiện trong đầu Diệp Thanh Mị, miệng của cô ta mở rồi đóng, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục bản thân cắn Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, đi, chị có hơi không khống chế được chính mình rồi..."
Diệp Thanh Mị dùng hết sức lực cuối cùng lên tiếng nói, muốn bảo Bạch Trân Trân tránh xa cô ta.
Cô ta cũng không biết mình bị sao, rõ ràng cô ta vẫn là cô ta, nhưng trong đầu lại giống như có thêm một suy nghĩ khác vậy, cô ta từ một người phân liệt thành hai người, một người trong đó coi Bạch Trân Trân là bạn, người còn lại lại coi cô là đồ ăn.
Tư tưởng tà ác còn lại đó đang không ngừng lớn mạnh, Diệp Thanh Mị cảm thấy mình không khống chế được suy nghĩ của mình nữa, trong giọng nói của cô ta có thêm vài phần run rẩy.
"Không muốn..."
"Trân Trân, đi mau..."
Diệp Thanh Mị giãy giụa đứng dậy, dùng hết sức muốn đẩy Bạch Trân Trân ra, nhưng cô ta lại đánh giá cao sức lực của mình, chút sức đó của cô ta hoàn toàn không đủ.
Cú đẩy mà cô ta lầm tưởng chẳng qua là chạm Bạch Trân Trân mấy cái với một lực độ nhỏ mà thôi.
Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn Diệp Thanh Mị, chỉ thấy nét mặt của cô ta không ngừng thay đổi, lúc thì biểu cảm trở nên tà ác, lúc thì trở nên mỏng manh, trong cơ thể cô ta giống như có hai linh hồn đang tranh đoạt cơ thể của cô ta vậy.
Nhưng rõ ràng trong cơ thể của cô ta chỉ có linh hồn của một mình cô ta.
Bạch Trân Trân vỗ vỗ lưng của Diệp Thanh Mị, sau đó bế ngang cô ta lên.
Cũng bởi vì dáng người của Diệp Thanh Mị nhỏ nhắn, Bạch Trân Trân 1m7 bồng cô ta lên rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không tốn sức.
Diệp Thanh Mị được bồng lên kinh hô một tiếng, vô thức ôm lấy cổ của Bạch Trân Trân.
Gần như vậy, mùi thơm trên người Bạch Trân Trân không ngừng chui vào trong mũi của cô ta, khiến cô ta mất khống chế muốn tiến gần cô.
Diệp Thanh Mị không chịu nổi sự mê hoặc như vậy, cô ta cật lực ngẩng đầu lên, môi dán lên cổ của Bạch Trân Trân.
Làn da trắng nõn mịn màng tỏa ra mùi thơm mê người, cô ta thậm chí có thể cảm nhận được máu dưới da Bạch Trân Trân đang chảy, Diệp Thanh Mị tham lam hít mùi thơm trên người Bạch Trân Trân, dần dần không thể khống chế được bản thân.
(╯▽╰) Thơm quá -