Bạch Trân Trân giống như không phát hiện Diệp Thanh Mị đang thèm muốn mình, cô bước đi vững vàng bồng Diệp Thanh Mị vào trong phòng, khi cô ta sắp không chịu đựng được mê hoặc, Bạch Trân Trân đặt cô ta lên giường.
Diệp Thanh Mị bị đặt xuống ngơ ngác nhìn Bạch Trân Trân, trong đôi mắt xinh đẹp đó viết đầy khó hiểu, giống như không hiểu vì sao Bạch Trân Trân phải đối xử với cô ta như vậy.
"Trân Trân..."
Diệp Thanh Mị khẽ gọi cô một tiếng, giọng nói đó nhỏ tới mức không thể nghe thấy, nếu không phải Bạch Trân Trân dồn hết lực chú ý lên người cô ta, sợ là không nghe thấy cô ta gọi.
Nhìn bộ dạng của Diệp Thanh Mị, nét mặt của Bạch Trân Trân nhu hòa lại, cô mỉm cười lên tiếng nói: "Chị đừng sợ, em ở đây mà."
Nói xong, Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn đối phương, cho cô ta một ánh mắt an tâm, sau đó không hề do dự động thủ đánh ngất Diệp Thanh Mị.
Cô ta kêu lên một tiếng, mắt nhắm lại, trực tiếp ngất xỉu.
Bạch Trân Trân thừa cơ hội cắn rách ngón trỏ, bắt đầu vẽ bùa trên trán Diệp Thanh Mị, tốc độ của cô cực nhanh, chẳng bao lâu một đạo bùa đã vẽ xong, đạo bùa đó ẩn vào trong thân thể của Diệp Thanh Mị, ánh sáng đỏ vàng đan xen không ngừng lướt qua trong cơ thể của cô ta.
Từng làn khí màu đen bị ánh sáng màu đỏ vàng ép ra khỏi cơ thể Diệp Thanh Mị, vào khoảnh khắc số khí đen đó bị ép ra, sắc mặt của Diệp Thanh Mị tái nhợt thấy rõ.
Nhìn bộ dạng này của cô ta, Bạch Trân Trân không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Sắc mặt hồng hào trước đó của cô ta chẳng qua chỉ là giả mà thôi, mọi thứ đều do số khí đen kỳ quái này giở trò.
Không uổng phí cô vất vả tạo chất hỗn hợp tàn nhang và tro giấy, để Diệp Thanh Mị uống, nếu không, cô thật sự không thể ép những thứ màu đen này ra.
Số khí màu đen đó không ngừng uốn lượn, Bạch Trân Trân nhìn thấy chúng kéo dài trong hư không, giống như đã tới một vùng không gian khác.
Nếu không tìm ra được cái thứ tà ma giở trò đó ra, Diệp Thanh Mị thoát được lần này, đoán chừng cũng không thoát được lần sau.
Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm sợi màu đen đó, trước khi nó sắp biến mất, vươn tay chộp lấy.
Sau khi tay của Bạch Trân Trân chộp tới sợi màu đen đó, cô chỉ cảm thấy trước mắt xoay mòng, thân thể bắt đầu không ngừng trụy xuống.
Loại cảm giác mất trọng lượng đột ngột ập tới này rất dễ khiến người ta sản sinh cảm xúc hoãn loạn, nhưng Bạch Trân Trân cũng được coi là trải qua trăm trận, những điều này đối với cô mà nói căn bản không tính là gì.
Cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, lặng lẽ tính toán thời gian trong lòng.
Thời gian cô trụy xuống không dài, tổng cộng cũng không quá hai phút, Bạch Trân Trân liền cảm thấy đôi chân của mình giẫm lên mặt đất.
Cô vô thức mở mắt ra, nhìn thấy một vùng màu đỏ mơ hồ, còn chưa đợi Bạch Trân Trân làm rõ đã xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy mình bị ai đó đẩy nhẹ một cái, sau đó cơ thể rơi vào một không gian nhỏ hẹp kỳ lạ.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô không hoảng, nhìn kỹ lại, phát hiện mình đang ở trong một cái kiệu be bé, mà âm thanh vừa sắc vừa mảnh truyền tới từ bên ngoài cũng chứng minh điều này.
"Tân nương lên kiệu, khởi kiệu xuất phát."
Bạch Trân Trân: "..."
Lời nói vừa dứt, Bạch Trân Trân liền cảm thấy cái kiệu nhỏ này lơ lửng, lắc lư đi về trước.
Được, sự việc phát triển tới bây giờ, Bạch Trân Trân còn có thể không biết xảy ra chuyện gì sao?
Cô đang làm tân nương, chuẩn bị bị những người này khiêng đi xuất giá rồi.
Đương nhiên, cô là tân nương, những thứ bên ngoài đó có phải người hay không còn khó nói.
Trong thoáng chốc, Bạch trân Trân nhớ tới lúc Trần Kiệt tới nhà tang lễ trước đó.
Cô nhớ khi đó Trần Kiệt túm tóc của Diệp Thanh Mị, vốn tưởng đó là anh ta thẹn quá hóa giận tấn công Diệp Thanh Mị, bây giờ xem ra, mục đích của anh ta chính là tóc của Diệp Thanh Mị.
Phải biết thân thể da tóc do cha mẹ ban cho, tóc đối với một người rất quan trọng.
Sau khi liên tưởng tới những điểm bất ổn xảy ra trên người Diệp Thanh Mị, Bạch Trân Trân đã suy đoán ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có câu nói kết tóc làm vợ chồng, ân ái suốt cả đời.
Lần này Trần Kiệt tới tìm Diệp Thanh Mị có lẽ chính là muốn lấy tóc của cô ta để thi triển tà thuật.
Nếu không phải bởi vì Bạch Trân Trân vô tình phá hoại, cùng với những chuyện xảy ra sau đó, Bạch Trân Trân dám khẳng định, bây giờ người rơi vào kiệu hoa, sẽ phải gả cho một thứ không biết là thứ gì là Diệp Thanh Mị.
Bạch Trân Trân: "..."
Vận khí này của cô đúng thật là không có ai bằng.
Bạch Trân Trân vén khăn che đầu ra, quan sát kỹ kiệu, lập tức phát hiện sự khác biệt của chiếc kiệu này.
Kiệu hoa bình thường có cửa sổ và cửa, nhưng chiếc kiệu này vuông vức, không có cửa và cửa sổ, nếu không phải bởi vì kích thước và hình trạng không tương đồng, sẽ khiến người ta lầm tưởng đây không phải là kiệu hoa, mà là quan tài.