Kiệu hoa lắc lư đi về trước, hỉ nương bên ngoài cũng luôn lải nhải nói không ngừng, dù sao thì chín mươi phần trăm lời nói đều là đang nói Kim lão gia đó tốt với cô cỡ nào, để ý cô dâu này thế nào.
Mười phần trăm còn lại đều là nói nhảm, cũng không có được bao nhiêu tin tức hữu dụng.
Bạch Trân Trân ngáp một cái, cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố gượng tinh thần, chờ đợi kiệu hoa tới nơi.
Cô không thể ở mãi trong chiếc kiệu hoa này được.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, kiệu hoa dừng lại, Bạch Trân Trân đội lại khăn voan, an ổn chờ đợi trên kiệu hoa.
Tiếp theo, Bạch Trân Trân nghe thấy cạch một tiếng, cửa kiệu hoa đang khép trước mặt trượt sang một bên.
Khăn voan là loại vải dệt, cho dù không tháo xuống vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Người đứng trước cửa kiệu chắc là hỉ nương luôn lải nhải không ngừng trước đó.
Dáng hình của bà ta rất phù hợp ấn tượng khuôn mẫu về hỉ nương của Bạch Trân Trân, thân thể mập mạp, đồ hỉ nương màu đỏ mặc trên người bà ta, bó sát, khiến người ta hoài nghi bà ta hơi dùng sức một chút là có thể khiến bộ đồ đó căng rách.
Trên mặt hỉ nương có một lớp trang điểm dày đậm, trang điểm giống như người không biết trang điểm tùy ý vẽ lên, trông vừa giả vừa đáng sợ.
"Tới rồi tới rồi, tân nương tử xuống kiệu thôi..."
Giọng nói sắc xảo đó của bà ta đã chứng minh suy đoán của Bạch Trân Trân không sai, bà ta chính là hỉ nương lải nhải bên kiệu suốt dọc đường đó.
Hỉ nương vươn tay về phía Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn, đôi tay đó trắng tới đáng sợ, không có chút màu máu nào, nhìn giống như là một bàn tay của người chết.
"Tân nương tử, nên xuống kiệu rồi, tân lang quân còn đang đợi ở bên trong."
Thấy Bạch Trân Trân vẫn bất động, bà ta muốn vươn tay túm lấy Bạch Trân Trân, nhưng phản ứng của Bạch Trân Trân cực nhanh, cô lật cổ tay, tránh khỏi móng vuốt của bà ta, chuyển sang đặt tay mình lên tay hỉ nương.
Tay của hỉ nương lạnh tới đáng sợ, tay của Bạch Trân Trân đặt lên trên giống như đặt lên trên một tảng băng to, cô nhìn tay mình, mặt không cảm xúc đứng dậy đi ra khỏi kiệu.
Ra khỏi kiệu, Bạch Trân Trân phát hiện mình đang đứng trong một căn viện hoang vắng rách nát, trong viện bày bảy tám cái bàn, mỗi bàn đều ngồi mười người, những người đó giống như khối gỗ ngồi trước bàn, không nói chuyện, cũng không động đậy, một vùng dày đặc, trông rất đáng sợ.
Đặc biệt lúc này Bạch Trân Trân còn đang đội khăn voan, nhìn cách một lớp vải đỏ, tất cả mọi thứ đều bao phủ lên một lớp màu đỏ, gia tăng thêm vài phần cảm giác u ám khủng bố.
Bạch Trân Trân: "..."
Hỉ nương còn ở một bên lải nhải: "Tân nương tử, Kim lão gia thật sự thương cô, đặc biệt mời nhiều khách như vậy tới, cô gả cho Kim lão gia, sau này đợi hưởng phúc là được."
Nói tới mấy chữ cuối cùng, bà ta cố ý kéo dài thanh điệu, nâng cao âm đuôi, nhưng bởi vì giọng nói quá sắc, nghe ngược lại giống như tiếng còi hơi.
Bạch Trân Trân: "..."
Nếu không phải sợ Kim lão gia đó chạy mất, cô sẽ không chịu khổ kiểu này.
Hỉ nương lại luyên thuyên nói rất nhiều nội dung, Bạch Trân Trân cũng lười nghe bà ta nói gì, dù sao nói tới nói lui cũng chỉ từng đó, ngoài giọng nói sắc kích thích tới màng nhĩ của cô phát đau, không có bất cứ tác dụng gì.
May mà hỉ nương cũng không nói nhảm quá lâu, rất nhanh liền dắt tay Bạch Trân Trân đi tới căn nhà ở gần đó.
Bạch Trân Trân chậm rãi theo bà ta đi về trước, bước chân của hỉ nương rất nặng nề, đi đường đối với bà ta mà nói dường như rất khó khăn, sau khi lên mấy bậc thềm, hỉ nương đã mệt tới mức thở dốc.
Hỉ nương đứng tại chỗ bất động, Bạch Trân Trân buông tay bà ta ra, tiếp tục đi lên, cả người hỉ nương ngơ ra, rõ ràng bà ta không ngờ Bạch Trân Trân lại tự đi.
Không phải, cô dâu trước đây không phải sợ tới bất động thì cũng là vừa khóc vừa muốn chạy trốn, sao người này lại khác loài như vậy?
Hơn nữa leo bậc thang rất mệt, cô dâu này lẽ nào có thiên phú dị bẩm, căn bản không bị hạn chế?
Trong lòng hỉ nương cả kinh, thấy cô dâu đã sắp đi tới cửa, bà ta còn ở đây không đi theo, bà ta cũng không màng gì khác, lập tức đi theo lên.
Chỉ là cưỡng chế lên mấy bậc thang đó đối với bà ta mà nói tổn hại rất lớn, đợi khi bà ta chạy tới trước mặt Bạch Trân Trân, đã đầm đìa mồ hôi, hai chân đau nhức tới mức không nhấc lên nổi.
"Tân nương tử, tôi phải đi cùng cô, cô, cô quá gấp gáp rồi..."
Hỉ nương nói một câu không hoàn chỉnh, giọng nói cũng không còn sắc giống như trước, ngược lại trở nên cực kỳ thô, thực sự hoàn toàn khác với cái người mới nói chuyện vừa rồi.
Bạch Trân Trân vốn đã nhấc chân chuẩn bị đi vào trong nhà, nhưng lời của hỉ nương khiến Bạch Trân Trân dừng lại, cô cũng không nói gì mà vươn tay về phía hỉ nương.