Có điều trên người cô có nhiều công đức chi lực như vậy, đậm tới mức biến thành công đức kim quang rồi, cô đã được ông trời ở thế giới này thiên vị, đã là người có hack, đánh cược một lần thì đã sao? Cùng lắm thì bị thua chứ có sao.
Thái độ đối đãi Bạch Trân Trân của âm thần cũng làm cho cô xác định được suy đoán trước đó, mặc dù cô không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng không làm trở ngại Bạch Trân Trân nở nụ cười xán lạn với âm thần.
"Đại nhân, có thể xin ngài đại phát thần uy, đưa tôi về nhà được không? Tôi không biết đường."
Nếu như Bạch Trân Trân không nhìn lầm, nơi này có lẽ là giao giới giữa hai cõi âm dương, nơi này có một vài oan hồn lệ quỷ chấp niệm quá sâu, không vào luân hồi sinh sống. Trong hiện thực thường xuyên có người đi đến đường âm dương, bước vào thế giới âm dương, nếu không cẩn thận đi vào trong đó. Nếu may mắn thì có thể thông qua đường âm dương rời đi, nếu không may mắn thì sợ là sẽ mắc kẹt trong thế giới âm dương. Một người sống sờ sờ bị lạc ở chỗ này, có rất lớn xác suất sẽ trở thành đồ ăn của quỷ quái tà ma, nếu may mắn sẽ biến thành quỷ, không may mắn thì ngay cả hồn phách cũng sẽ bị người ta cắn nuốt.
Bạch Trân Trân biết sự tồn tại của đường âm dương và giới âm dương, nhưng rời đi như thế nào thì cô không có manh mối gì, vừa hay có âm thần ở chỗ này, Bạch Trân Trân bèn vuốt mặt xin âm thần hỗ trợ. Nếu như có thể giúp thì không còn gì tốt hơn, nếu không giúp đỡ, cô cũng không có tổn thất gì là được.
Âm thần: "..."
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy Huyền Thuật Sư nào to gan như Bạch Trân Trân, cô đúng là không tầm thường. Có điều nhìn công đức kim quang đồ sộ trên người đối phương, âm thần vẫn cho Bạch Trân Trân một lối tắt.
Âm thần phất tay, Bạch Trân Trân cảm thấy mọi thứ trước mặt bắt đầu trở nên mơ hồ, mặt đất dưới chân của mình biến mất, ngay sau đó thân thể đã bắt đầu càng hạ xuống không ngừng.
Bạch Trân Trân: "!!!"
Nhìn cánh cửa quỷ môn đóng chặt, Bạch Trân Trân bất chợt ý thức được một việc. Vừa rồi hình như cô không có ăn bùn nhưng có vẻ như âm thần có thể nghe hiểu lời cô nói. Thế thì số bùn mà trước đó lúc cô mở quỷ môn đã ăn để với giao lưu âm thần đều là uổng công vô ích sao?
Bạch Trân Trân: "..."
Chỉ là không đợi đến khi cô đã làm rõ mọi chuyện, cô đã cảm thấy mình giống như quần áo bị ném vào trong máy giặt khoan tròn, thân thể bắt đầu xoay tròn điên cuồng không ngừng.
Bạch Trân Trân bị quăng vào máy giặt choáng váng sắp nôn: "..."
Cô cảm thấy mặc dù âm thần đó giúp cô, nhưng cũng có thể cũng là đang cho cô một giáo huấn nho nhỏ, nếu không cô sẽ không bị ném vào đây.
Nhưng Bạch Trân Trân thật sự quá khó chấp nhận, ngay cả biểu đạt kháng nghị cô cũng không có cách nào làm, cứ thế bị xoay vòng liên miên không biết bao nhiêu vòng.
Cuối cùng của cuối cùng, cuối cùng Bạch Trân Trân đã chịu không được, hoàn toàn ngất xỉu mất đi ý thức.
****
"Hu hu hu, Trân Trân, em đừng chết có được không? Đều là lỗi của chị, xin lỗi Trân Trân..."
"Hu hu hu... Trân Trân, em mau tỉnh lại có được không? Em đừng làm chị sợ, Trân Trân, hu hu hu..."
"Trân Trân, chị van xin em, em mau tỉnh lại được không..."
Lúc Bạch Trân Trân đang nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy có người khóc không ngừng ở bên tai mình, ý thức của Bạch Trân Trân dần dần trở về, cuối cùng đã biết người đang khóc mãi không ngừng bên tai cô là ai.
"Đừng khóc, em còn chưa có chết đâu..."
Bạch Trân Trân mở mắt, nhìn về phía người phụ nữ đã khóc nhiều tới mức đôi mắt sưng như hạch đào, yếu ớt nói: "Em cảm thấy thời gian chị để khóc, không bằng đưa em đến bệnh viện, không chừng em sẽ có thể tỉnh lại sớm hơn một chút."
Chỉ là lời Bạch Trân Trân nói còn chưa nói xong, Diệp Thanh Mị đã nhào tới, cô ta ôm chặt Bạch Trân Trân, miệng há ra, bắt đầu gào khóc.
"Hu hu hu, Trân Trân, em làm chị sợ chết khiếp, chị còn tưởng rằng em sẽ không tỉnh lại nữa đó..."
"Trân Trân, buổi sáng lúc chị tỉnh lại đã phát hiện em ngủ dưới đất, khi đó sắc mặt em trắng bệch, hô hấp yếu ớt, giống như sắp không xong rồi..."
"Trân Trân, quá tốt rồi, cuối cùng em đã tỉnh, Trân Trân, hu hu hu..."
Diệp Thanh Mị khóc rất lâu, có lẽ cô ta thật sự bị kích thích, lúc nói chuyện có vài lời nói không mạch lạc. Có điều từ trong lời nói của cô ta, Bạch Trân Trân vẫn biết rõ đã xảy ra chuyện gì.