Bạch Trân Trân nằm một hồi, cuối cùng đã cảm thấy sực lực hồi phục rồi, cô vỗ vỗ lưng Diệp Thanh Mị, rệu rã nói: "Chị có thể thả ra trước hay không? Chị siết em thở không nổi nữa."
Diệp Thanh Mị khóc khóc thút thít đứng dậy, sau đó lại kéo Bạch Trân Trân từ dưới đất lên, nhìn vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt Bạch Trân Trân, Diệp Thanh Mị không nhịn được nói: "Trân Trân, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Cô ta biết Bạch Trân Trân biết thuật pháp Huyền Môn, Diệp Thanh Mị cũng biết trạng thái trước đó của mình không hợp lý cho lắm. Sau khi càng nghĩ, Diệp Thanh Mị cảm thấy mình đã trúng chiêu, còn Bạch Trân Trân đang giải quyết vấn đề cho mình. Cho nên Diệp Thanh Mị mới có câu hỏi này, quyết tâm muốn biết rốt cuộc đã có chuyện xảy ra. Còn Bạch Trân Trân thì không có ý định giấu diếm Diệp Thanh Mị, nói rõ một năm một mười chuyện đã xảy ra ngày hôm qua cho Diệp Thanh Mị.
Diệp Thanh Mị đã biết toàn bộ chân tướng kiểu: "..."
Miệng của cô ta đã mở ra rất to, cứ như có thể nhét vừa trứng ngỗng.
Thấy biểu cảm trợn mắt hốc mồm ngạc nhiên của cô ta, Bạch Trân Trân nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Khoan vội ngạc nhiên, chị nói cho em biết trước, chị và ông Kim đó rốt cuộc là sao? Chị đồng ý sẽ gả cho người khác?"
Diệp Thanh Mị nghe vậy, mặt không khỏi đỏ lên, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ: "Không có, chị tưởng đây chỉ là giấc mộng..."
Khoảng chừng hơn một tuần trước, Diệp Thanh Mị luôn mơ thấy một giấc mơ không khác nhau lắm, trong mơ có một người đàn ông đẹp trai giàu có, anh ta đối xử với Diệp Thanh Mị cực kỳ tốt, nói rất nhiều lời dỗ ngon dỗ ngọt dỗ cô ta vui vẻ. Trong mơ người đàn ông kia đã cầu hôn Diệp Thanh Mị, Diệp Thanh Mị cũng đã đồng ý. Dù sao có anh ta để so sánh, sẽ càng thêm làm nổi bật lên người đàn ông mình tìm đó rốt cuộc rác rưởi đến cỡ nào.
Diệp Thanh Mị luôn chìm trong đau khổ và trạng thái tinh thần phân liệt, lý trí nói với cô ta không nên tin tưởng đó là mơ, không nên đắm chìm vào trong đó, thế nhưng cô ta không hề cam tâm, cảm thấy người đàn ông trong mơ hoàn mỹ, phù hợp tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của cô ta, tình cảm của hai người còn tốt như vậy, cô ta muốn ở bên đối phương.
Thế nhưng anh ta càng tốt, Diệp Thanh Mị lại càng đau khổ, bởi vì cô ta rất rõ người đàn ông kia chỉ là một nhân vật ảo bên trong giấc mộng, không tồn tại chân thực.
Người đàn ông trong mơ chiều thuận ý cô ta tuyệt đối, liều chết triền miên với cô ta, thế nhưng ngoài giấc mơ người đàn ông yêu nhau mười năm với cô ta lại vứt bỏ cô ta không để ý, tùy ý phủi bỏ tình cảm của bọn họ. Khoảng thời gian đó Diệp Thanh Mị vẫn luôn bối rối trong cảm xúc, cho nên cô ta luôn luôn nhầm lẫn với hiện thực, vừa sa vào trong hạnh phúc hư giả, vừa vừa đau khổ trong hiện thực tàn khốc. Cho nên về sau cô ta đã sinh ra cảm xúc tự tiêu diệt rất mãnh liệt, nếu như không phải có Bạch Trân Trân chặn ngang thì cô ta đã lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình rồi.
Bạch Trân Trân: "..."
Cho nên Diệp Thanh Mị đã chuẩn bị đi chết, ông Kim đó không cần làm gì cả là có thể nghênh đón cô dâu của mình. Chỉ là ở trong đó đã xuất hiện rủi ro, bởi vì có sự tồn tại của Bạch Trân Trân nên đã đảo loạn kế hoạch của Ông Kim, Diệp Thanh Mị vốn định đi chết đã có ý định sống tiếp. Cho nên lúc này mới có hình ảnh Trần Kiệt tìm đến Diệp Thanh Mị. Sợ là Trần Kiệt và ông Kim đó đã sớm có liên lạc, còn ông Kim cũng lợi dụng thân phận người sống của Trần Kiệt để đưa cô dâu đến bên cạnh ông ta.
"Sự việc là vậy đó, hiển nhiên Trần Kiệt đó hận tới muốn xâu xé chị. Chiêu thức âm hiểm độc ác này là cái này nối liền với cái kia."
Diệp Thanh Mị: "..."
Lúc này cô ta không biết nên biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cảm thấy số của mình hình như không được tốt là bao, nếu không sao có nhiều người đàn ông muốn tính kế cô ta vậy?
Nhìn Diệp Thanh Mị đang hỗn loạn cảm xúc, Bạch Trân Trân vỗ bờ vai của cô ta, nói: "Thông qua phương diện nào đó, thật ra may mắn của chị vẫn rất nhiều."
Mặc dù Diệp Thanh Mị đụng phải kẻ cặn bã, suýt nữa bị đối phương tính kế mà mất mạng, nhưng sự may mắn của cô ta đúng thật không tới nông nỗi nào lắm.
Diệp Thanh Mị ngơ ngác nhìn về phía Bạch Trân Trân, dường như không hiểu rõ ý của cô.
Bạch Trân Trân cười cười, ấm giọng nói: "Chẳng phải là chị may mắn gặp được em sao?"
Diệp Thanh Mị nghe vậy, cơ thể đang căng cứng đột nhiên thả lỏng xuống dưới, nhìn nụ cười không chút lo lắng nào của Bạch Trân Trân, Diệp Thanh Mị đột nhiên cảm thấy những băn khoăn trước đó của mình không có ý nghĩa gì.