Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 887 - Chương 887:

 Chương 887: Chương 887: Chương 887:

Diệp Thanh Mị nhìn thấy trên mặt Bạch Trân Trân lộ ra vẻ khó xử, trái tim của cô ta cũng nhảy lên cổ họng: "Trân Trân, tình trạng của cậu ta rất tồi tệ sao?"

Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Quả thực rất tồi tệ."

Diệp Thanh Mị: "!!!"

Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp đã làm việc với nhau rất lâu, mặc dù miệng Vạn Chí Cường rất thiếu đòn, khi nói chuyện cũng thường xuyên không đứng đắn, nhưng lúc nên hỗ trợ thì chưa từng ậm ờ, nếu anh ta thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng Diệp Thanh Mị cũng sẽ không dễ chịu.

"Trân Trân, cậu ta thế nào rồi? Anh ta không sao chứ? Chắc không phải là em không cứu được cậu ta chứ?"

Nói xong, nước mắt Diệp Thanh Mị không khống chế nổi mà chảy xuống, cô ta khóc rất thương tâm, cứ như Vạn Chí Cường đã chết.

Bạch Trân Trân xám mặt lại, ngăn Diệp Thanh Mị tiếp tục khóc, nói: "Chị khoan đã, anh ta còn chưa có chết kia mà, nếu chị tiếp tục khóc thì chưa chắc có thể cứu được anh ta."

Người này chỉ là khó cứu, không phải là không thể cứu, cô còn chưa nói hết lời, Diệp Thanh Mị và khóc nức nở, thế này là sao chứ?

"Đừng khóc, lại đây giúp đỡ, chị mà cứ khóc mãi thì đi thẳng đến khu mộ của anh ta mà khóc đi."

Lời của Bạch Trân Trân đã giúp cho Diệp Thanh Mị có thêm dũng khí, cô ta nước mắt ngắn nước mắt dài, lập tức đứng lên: "Trân Trân, có chuyện gì em cứ sai bảo chị, chị sẽ giúp đỡ em làm."

Cô ta muốn cứu người, tuyệt đối không thể để cho Vạn Chí Cường cứ thế chết ở trước mặt cô ta.

"Chị đi ra ngoài đào chút đất dưới gốc cây, nhất định phải là dưới cây, nơi cực ít bị ánh nắng chiếu vào."

Diệp Thanh Mị nghe vậy, lập tức cầm công cụ rời khỏi nhà.

Mà sau khi cô ta đi, Bạch Trân Trân cũng không có nhàn rỗi, cô lấy ra tất cả loại hình công cụ như bút lông chu sa của mình ra, đặt ngay ngắn ở một bên.

Những oán khí này sinh trưởng dã man trong thân thể Vạn Chí Cường, xua đuổi không ngừng sinh khí trên người anh ta, chờ đến khi toàn bộ sinh khí bị tiêu trừ, anh ta sẽ hoàn toàn không còn hơi thở.

Động tác của Bạch Trân Trân rất nhanh, sau khi dọn tất cả mọi thứ, bắt đầu vẽ bùa ở trên người anh ta.

Có điều lúc này sinh khí trong người Vạn Chí Cường đã rất ít, lúc Bạch Trân Trân vẽ bùa, rất khó điều động sinh khí trong cơ thể anh ta, và những sinh khí này không chèo chống được quá nhiều bùa chú, coi như Bạch Trân Trân dùng công đức chi lực của mình thì cũng chỉ có thể vẽ một bùa chú để bảo vệ sinh khí cuối cùng của anh ta.

Ngay khi bùa chú vẽ thành công, hào quang màu vàng nhập vào trong thân thể Vạn Chí Cường, đường vân màu đen vốn đang thỏa thích lan tràn cuối cùng đã ngừng lại, không tiếp tục lan tỏa bốn phía nữa.

Bạch Trân Trân thở dài một hơi, nhìn về phía chỗ tự tôn sau cùng của Vạn Chí Cường.

Cô biết những oán khí này đều là lan tràn từ nơi này. Muốn giải quyết oán khí thì phải giải quyết từ căn nguyên mới được. Cái thứ quái quỷ này thật xảo trá, đặt trung tâm oán khí ở nơi này, cô nên khen đối phương là một con quỷ lanh trí không? Hay là nên nói thủ đoạn của đối phương quá hiểm độc?

Ngay lúc này, Diệp Thanh Mị mang theo bùn đất đã đào trở về.

"Đây là đất mà chị đạo dưới cây hòe to ở ngoài khu nhà, lớn cây hòe có cành lá rậm rạp, đất này không được chiếu ánh mặt trời..."

Diệp Thanh Mị chạy lên chạy xuống, đã mệt mỏi tới đầu mướt mồ hôi, nhưng cô ta không buồn quan tâm mấy thứ này, vội vội vàng vàng đưa đất mình mang về cho Bạch Trân Trân.

Bùn đất vừa đào lên tản ra mùi đặc biệt của bùn đất, bởi vì lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng, trong đất bùn ẩn chứa một chút âm khí, nhưng những âm khí này chính là âm khí thuần túy nhất ngưng tụ giữa đất trời, chưa từng bị những thứ khác làm bẩn, dùng nó để lấy độc trị độc, trừ bỏ oán khí là tốt nhất.

Bạch Trân Trân đổ tàn hương vào trong, dùng nước khuấy thành bùn, tiếp sau đó chuẩn bị giật xuống tấm màn che sau cùng của Vạn Chí Cường.

Sau khi nhận ra Bạch Trân Trân chuẩn bị làm cái gì, Diệp Thanh Mị ngây ngẩn cả người, bật thốt lên: "Trân Trân, làm như vậy hình như không tốt lắm?"

Trên người Vạn Chí Cường chỉ còn lại một tấm màn che cuối cùng. Nếu giật xuống thế thì chả khác nào đôi bên thẳng thắn gặp nhau?

Bạch Trân Trân vô cảm nhìn Diệp Thanh Mị một cái: "Thi thể qua tay em xử lý đều là thế này, bọn họ đều không mặc gì."

Diệp Thanh Mị: "..."

Kiểu nói này của Bạch Trân Trân, Diệp Thanh Mị mới nhớ tới một chuyện, Bạch Trân Trân là nhập liệm sư, cô phụ trách trang điểm cho thi thể, thi thể thì phải qua quá trình tẩy rửa, xử lý, gần như đều là không mặc quần áo. Sau khi Bạch Trân Trân xử lý xong gương mắt cho người chết thì sẽ mặc lại quần áo cho bọn họ, đây là một phần trong nội dung công việc của cô.

Là cô ta chuyện bé xé ra to.

Thế nhưng...

Bình Luận (0)
Comment