Chắc không phải cô ta chỉ một vả đã đánh chết người ta thật chứ?
Sau khi ý nghĩ này xuất hiện thì có làm sao cũng không đè ép nổi nữa, Diệp Thanh Mị không màng cái gì nữa, xoay người bế ngang Vạn Chí Cường lên. Cũng may mà không biết vì sao hiện tại sức mạnh của cô ta mạnh một cách lạ kỳ, nếu không đúng là không thể bế người lên. Cô ta cứ bế Vạn Chí Cường như thế, lướt nhanh như một trận gió đi về chỗ mình ở, bởi vì không chờ nổi thang máy xuống nên cô ta bế người thuận theo cầu thang bộ đi lên.
Sau khi đến cửa, Diệp Thanh Mị dùng chân đá cửa phòng, vừa đá vừa gào khóc: "Trân Trân, mau cứu mạng, Trân Trân, Trân Trân, mau cứu chị với..."
Lúc này Diệp Thanh Mị đã sợ mất hồn mất vía, cô ta cảm thấy hô hấp của Vạn Chí Cường trong ngực càng ngày càng yếu ớt, những đường vân màu đen trên mặt gần như đã phủ kín khuôn mặt của anh ta, cô ta không biết đây là có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy cái mạng này của Vạn Chí Cường có lẽ sẽ phải vứt sớm.
Nếu Vạn Chí Cường chết thật, vậy có phải là trách nhiệm của cô ta hay không? Là cô ta hại chết Vạn Chí Cường... Liệu cô ta có ngồi tù hay không?
Đầu óc Diệp Thanh Mị đã loạn như mớ bòng bông, cô ta không thể suy nghĩ đàng hoàng, chỉ có thể gọi Bạch Trân Trân từng tiếng từng tiếng, đem tất cả hi vọng ký thác vào người cô. Cũng may cô ta kêu khóc không bao lâu, cửa phòng đóng chặt trước mặt đã bị người ta mở ra, khuôn mặt quen thuộc của Bạch Trân Trân đã xuất hiện ở trước mặt Diệp Thanh Mị.
Sau khi nhìn thấy Bạch Trân Trân, Diệp Thanh Mị giống như là tìm được người tâm phúc, cô ta òa lên một tiếng khóc lóc, lúc nói chuyện đã không còn mạch lạc.
"Trân Trân, cứu mạng với Trân Trân, hu hu hu..."
Thật ra Bạch Trân Trân chỉ mới nằm ngủ không bao lâu, sau khi bị Diệp Thanh Mị đánh thức thì cô chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, lúc này cô còn có chút mơ hồ, sau một lúc lâu mới phản ứng được xảy ra chuyện gì.
"Chị mau bế người vào đây!"
Bạch Trân Trân không màng hỏi vì sao Diệp Thanh Mị có sức mạnh lực lưỡng vậy, vội vàng bảo cô ta bế người ôm vào trong nhà.
Diệp Thanh Mị nghe lời làm theo, cô ta đặt người xuống đất, nhìn Bạch Trân Trân kiểm tra thân thể của Vạn Chí Cường ở bên kia mà, Diệp Thanh Mị nói năng lộn xộn kể lại chuyện đã xảy ra với Vạn Chí Cường.
"Trân Trân, chị cũng không biết rốt cuộc là cậu ta bị làm sao, vừa rồi chị còn vả anh ta một cái, không hiểu sao đã trở nên thế này rồi. Trân Trân, em mau mau cứu cậu ta đi."
Bạch Trân Trân đang kiểm tra thân thể Vạn Chí Cường, Diệp Thanh Mị ngân giọng khóc nức nở đã quấy nhiễu cô, thấy đối phương sau khi nói xong tình huống còn chuẩn bị khóc tiếp, Bạch Trân Trân không buồn quay đầu lại nói: "Đừng ồn ào, bây giờ anh ta còn chưa chết, chị cứ khóc nữa, cái mạng này của anh ta chưa chắc có thể giữ được."
Diệp Thanh Mị nghe vậy, lập tức giật nảy mình, cô ta vội vàng giơ tay lên che kín miệng của mình, không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
Diệp Thanh Mị không lên tiếng, Bạch Trân Trân mới tiếp tục kiểm tra thân thể Vạn Chí Cường.
Những đường vân hình mạng nhện trên mặt Vạn Chí Cường là oán khí tựu thành hình tượng, sợ là tên này đã quấn quýt với nữ quỷ rồi, nếu không sẽ không ra nông nỗi này. Để chứng minh suy đoán của Bạch Trân Trân, cô dứt khoát lột sạch sẽ quần áo của Vạn Chí Cường, chỉ để lại một cái quần cộc tử tôn nghiêm sau cùng cho anh ta.
Diệp Thanh Mị chỉ đứng ở một bên, sau khi Bạch Trân Trân lột quần áo của Vạn Chí Cường, cô ta thấy rõ nét dây nhỏ màu đen lít nha lít nhít trên người Vạn Chí Cường, những dây nhỏ đó lấy chỗ quần cộc của Vạn Chí Cường làm trung tâm, lan tràn khắp thân thể giống như hạt nhân đang phóng xạ.
Diệp Thanh Mị: "!!!"
Hình ảnh này mang đến một sự kinh hoàng cực lớn cho cô ta, Diệp Thanh Mị suýt nữa kêu lên, cô ta cố hết sức chặn miệng, bấy giờ mới ép được tiếng thét chói tai xuống.
Vạn Chí Cường thế này là chuyện gì xảy ra?
Bạch Trân Trân nhìn tình trạng của Vạn Chí Cường cũng cảm thấy khó giải quyết, chủ yếu là nơi anh ta bị lây nhiễm oán khí có hơi xấu hổ, cái này nếu là người chết, Bạch Trân Trân đã dễ ra tay, nhưng vấn đề là người đang sống, Bạch Trân Trân đã có hơi không tiện ra tay. Nếu không triệt tiêu oán khí tại gốc lan tỏa, những vật này sớm muộn cũng sẽ ngóc đầu lại, chờ đến khi oán khí trải rộng toàn thân, vậy thật sự là có là Đại La Kim Tiên cũng khó cứu được.