Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 885 - Chương 885:

 Chương 885: Chương 885: Chương 885:

Diệp Thanh Mị thật sự có chút hối hận, sớm biết hôm nay đi làm gặp phải Vạn Chí Cường thì hôm nay cô ta đã không đi làm, không phải chỉ là trừ tiền lương thôi sao? Một ngày tiền lương cô ta vẫn chịu bị trừ nổi. Cô ta chỉ là một người bình thường thường thường không có gì lạ mà thôi, thật sự là không che đậy nổi!!!

"Không sao không sao, chỉ là nói bâng quơ mấy câu mà thôi, cậu xem như tôi nói xàm là được."

Cũng may nhà tang lễ cách nhà mình không quá xa, rất nhanh xe đã đến trước cửa. Trạng thái lúc này của Vạn Chí Cường đã tốt hơn nhiều so với trước đó, chí ít có thể tự mình xuống xe, không cần Diệp Thanh Mị đỡ. Diệp Thanh Mị thanh toán xong tiền xe thì kéo cánh tay Vạn Chí Cường đi vào trong khu nhà.

"Cậu phải ráng lên cho tôi, sắp tới nơi cần tới rồi, Trân Trân rất lợi hại, mặc kệ là vấn đề gì, chỉ cần Trân Trân ra tay thì nhất định có thể giải quyết."

Hiện tại Diệp Thanh Mị là người hâm mộ cuồng nhiệt của Bạch Trân Trân, trong lòng của cô ta, Bạch Trân Trân chính là người không gì làm không được, chỉ cần là Bạch Trân Trân muốn, sự việc nhất định có thể hoàn thành.

Có lẽ là thái độ kiên định này của Diệp Thanh Mị đã cho bơm cho Vạn Chí Cường một liều thuốc trợ tim, vốn dĩ trạng thái tinh thần của Vạn Chí Cường không được tốt cho lắm cũng đã phấn chấn hơn.

"Chị nói đúng, Trân Trân rất lợi hại."

Vạn Chí Cường ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng sau mấy bước đi nhanh theo Diệp Thanh Mị, anh ta đã cảm thấy chân hơi run, tốc độ cũng dần dần chậm lại.

Diệp Thanh Mị chú ý tới tình trạng của anh ta, quay đầu nhìn về phía anh ta: "Cường Tử, cậu sao vậy?"

Vạn Chí Cường ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thanh Mị, nở một nụ cười khó coi hơn khóc.

"Tôi không đi được nữa rồi, chị ôm tôi một cái được không?"

Nói xong, anh ta vươn tay về phía Diệp Thanh Mị, trong cặp mắt long lanh ánh lên vẻ đáng thương.

Sau khi thấy cảnh này, Diệp Thanh Mị chỉ cảm thấy tất cả lông tơ toàn thân đều dựng lên, cô ta nhìn Vạn Chí Cường, giọng nói đang phát run.

"Cường Tử, sao cậu đột nhiên trở nên ẻo lả vậy?"

Mặc dù vẻ ngoài của Vạn Chí Cường không đẹp, cơ thể cũng rất gầy yếu, nhưng chiều cao một mét bảy tám, mặc dù ngày bình thường tính cách giống như là đứa trẻ, nhưng khi nói chuyện làm việc cũng sẽ không ẻo lã. Hiện tại anh ta thế này, còn tưởng rằng anh ta đã trở thành một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ có tính cách õng ẹo.

Vạn Chí Cường giống như không rõ lời Diệp Thanh Mị nói là có ý gì, anh ta vẫn chớp đôi mắt long lanh, trên mặt hiện vẻ đáng thương. Nhưng bởi vì đường văn hình mạng nhện màu đen trên mặt anh ta khiến cho dáng vẻ này của anh ta trông rất quải gở khiến cho người ta sợ hãi.

Diệp Thanh Mị không có cảm giác đau lòng, nếu không phải sức mạnh ý chí khổng lồ khống chế cô ta, lúc này cô ta đã sớm thét chói tai chạy như bay.

Không phải chứ, rõ ràng trước đó vẫn rất bình thường... Được rồi, trước đó cũng không bình thường. Nhưng sao một người đang êm đẹp lại đột nhiên trở thế thế này?!

Đương nhiên là Diệp Thanh Mị sợ hãi, nhưng hiện tại, chỉ có thể gắng gượng tiếp.

Đến chỗ rồi, cô ta chỉ cần giao người cho Bạch Trân Trân là được, có Bạch Trân Trân ở đây, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.

Diệp Thanh Mị không ngừng động viên bản thân, cuối cùng đè ép những nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cô ta lề mà lề mề đi đến trước mặt Vạn Chí Cường, mở miệng nói.

"Cậu sao vậy?"

Vạn Chí Cường đần độn nhìn Diệp Thanh Mị, cũ là dáng vẻ õng à õng ẹo đó, giọng nói cũng dịu dàng nhỏ nhật, giống như một cô gái trẻ.

"Chị Thanh Mị ơi, chị bế em lên đi, em hết sức rồi."

Diệp Thanh Mị kiểu: (╯‵□′)╯(┻━┻!

Cô ta muốn đánh người rồi!!!

Trong nháy mắt, dường như Diệp Thanh Mị đã quên đi sợ hãi, cô ta có hơi không khống chế nổi tính khí của mình, vươn tay cho Vạn Chí Cường một cái tát.

Có điều Diệp Thanh Mị đã sai lầm trong việc áng chừng lực tay của mình, cô quên lưu tình, một tát này vừa vả qua, Vạn Chí Cường đã bay thẳng ra ngoài, cơ thể gầy giống như thân cây nặng nề ngã xuống đất. Tay chân của anh ta đập thình thịch mấy cái, sau đó ngã xuống đất không động đậy nữa, xem ra có lẽ là đã hôn mê.

"Cường Tử!"

Sau khi thấy cảnh này, cuối cùng lý trí Diệp Thanh Mị đã về lại, cô ta kêu lên một tiếng, chạy qua nhanh như bay, dùng một tay kéo Vạn Chí Cường từ dưới đất lên.

"Cường Tử, Cường Tử? Cậu không sao chứ?!"

Diệp Thanh Mị sốt ruột muốn chết, hô vài tiếng mà Vạn Chí Cường chưa tỉnh lại, nhìn hai gò má trắng bệch của anh ta, nghe tiếng hít thở yếu ớt gần như sắp biến mất, Diệp Thanh Mị càng hoảng loạn.

Bình Luận (0)
Comment