Trên thực tế hình ảnh bọn họ nhìn thấy là khác biệt.
Những đường vân màu đen hình mạng nhện trên mặt Vạn Chí Cường càng ngày càng nhiều, mặt của anh ta đã bị đường vân màu đen chiếm cứ. Vốn dĩ là khuôn mặt rất trắng, nhưng lúc này đã sắp tối đen. Dáng vẻ này của anh ta nhìn là thấy không bình thường, không cần biết có phải quỷ quái quấy phá hay không, dù sao người bình thường nhìn một cái là sẽ cảm thấy sợ hãi. Coi như không sợ, cũng sẽ có cảm xúc giống như bất an tồn tại, tiến tới hỏi thăm bị vậy là vì sao. Nhưng mà từ khi bắt đầu, Vương Cương đã cứ như không thấy những vật kia trên mặt Vạn Chí Cường, dường như trong mắt anh ấy, Vạn Chí Cường vẫn là dáng vẻ của người bình thường. Xem ra mặt của anh ta chỉ có mình và bản thân Vạn Chí Cường có thể thấy được.
Diệp Thanh Mị tóm Vạn Chí Cường đã bị dọa đến hoang mang lo sợ, vẫy tay với Vương Cương: "Anh Vương, tôi nhớ tới một việc, chúng tôi còn có chuyện phải làm, đi trước đây, có chuyện gì để nói sau."
Sau khi để lại câu nói này, Diệp Thanh Mị kéo tay Vạn Chí Cường chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng rời đi vội vội vàng vàng của hai người bọn họ, Vương Cương cảm thấy có chút buồn cười mà lắc đầu.
"Hai người này đúng là quái lạ, có điều trông dáng vẻ của bọn họ, chẳng lẽ hai người kia có quan hệ gì hay sao?"
Nghĩ tới đây, vẻ mặt anh ấy trở nên vi diệu. Nếu như anh ấy nhớ không lầm, hình như Vạn Chí Cường đã có bạn gái? Diệp Thanh Mị cũng có một người bạn trai đã hẹn hò rất nhiều năm, hai người này đã ngoại tình cả đôi à?
Đương nhiên, trước khi biết chân tướng sự việc, anh ấy không có suy đoán lung tung, ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu của anh ấy, rất nhanh đã bị anh ấy ném qua một bên rồi.
Chuyển sang một bên khác, Diệp Thanh Mị mang theo Vạn Chí Cường lên xe taxi, mặc dù từ chỗ này đi về cũng không xa, nhưng hiện tại Diệp Thanh Mị đang gấp, đương nhiên là trở về càng sớm càng tốt. Dáng vẻ này của Vạn Chí Cường thật quái đản, cô ta nên nhanh chóng mang người về mới tốt. Diệp Thanh Mị hoài nghi nếu mình không mau chóng tháo gỡ những thứ có hình dạng màu đen mạng nhện trên mặt Vạn Chí Cường thì sợ là cái mạng này của Vạn Chí Cường sẽ phải giao nộp rồi. Nhưng mà Vạn Chí Cường ngồi ở hàng sau tựa như là mất hồn, cả người chỉ ngơ ngơ ngác ngác, anh ta ngồi ở hàng sau trông không giống như là người bình thường.
Lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ánh mắt quan sát Vạn Chí Cường một vòng.
"Thưa cô, cậu trai này có sao không? Cậu ta không sao chứ?"
Lời tài xế nói đã kéo lại suy nghĩ đang chạy xa của Diệp Thanh Mị, cô ta cười, mở miệng nói: "Không sao không sao, cậu ta đang thất tình, bạn gái hẹn hò nhiều năm đã cắm sừng anh ta, anh ta nghĩ quẩn nhất thời mà thôi."
Kiểu nói này của Diệp Thanh Mị khiến cho vẻ mặt lái xe bừng tỉnh: "Hóa ra là bị bạn gái mình vứt bỏ, hiểu mà hiểu mà, tôi còn tưởng rằng anh ta là con nghiện."
"Con nghiện?"
Còi báo động trong lòng Diệp Thanh Mị kêu vang inh ỏi, thứ bản thân cô ta nhìn thấy trên mặt Vạn Chí Cường là giăng kín đường vân màu đen, nhưng cô ta không xác định trong mắt người ngoài Vạn Chí Cường hiện tại trông ra sao. Vừa rồi Vương Cương không có nói Vạn Chí Cường giống như là con nghiện, lúc này mới qua bao lâu mà hình tượng anh ta ở trong mắt người khác đã thay đổi?
Tài xế cũng là người nhiệt tình, nghe Diệp Thanh Mị hỏi như vậy, anh ta cười nói: "Là tôi hiểu lầm rồi, chỉ là nhìn thấy cậu đây xanh cả mặt, màu môi trắng nhợt, trên trán còn đẫm mồ hôi, trông cứ như là kẻ nghiện..."
Nói đến đây, tài xế vươn tay ngượng ngùng gãi đầu: "Xin lỗi, xem ra là tôi nghĩ sai rồi, nếu như người bạn gái hẹn hò của tôi cắm sừng cho tôi thì chắc chắn tôi cũng không chịu nổi."
Hình dung của tài xế khiến cho bất an trong lòng Diệp Thanh Mị càng tăng cao, cô ta gục đầu xuống, đau lòng mà lấy ra bùa hộ mạng Bạch Trân Trân cho cô ta trước đó, cô ta chợt nhắm mắt, quyết tâm, nhét vào trong túi Vạn Chí Cường.
"Cái này cho cậu, là Trân Trân cho tôi, nói là có thể bảo vệ tôi, cậu dùng tạm trước đi..."
Tình trạng của Vạn Chí Cường hình như càng ngày càng tồi tệ, nếu thật sự không gặp được Bạch Trân Trân thì coi như nguy rồi, dù sao cũng là bạn bè với nhau, dẫu sao cô ta cũng nên giúp đỡ một tay. Lúc này trạng thái của Vạn Chí Cường quả thực không được tốt lắm, cả người anh ta uể oải rã rời, trạng thái tinh thần trông rất tồi tệ.
"Chị nhét cái gì cho tôi thế?"
Vừa mới Diệp Thanh Mị đã nói rất rõ ràng với anh ta, nhưng Vạn Chí Cường lại giống như không nghe thấy, lại hỏi một lần. Suy nghĩ của anh ta đã bắt đầu trở nên trì độn, ánh mắt cũng dần đờ đẫn, khỏi phải nói khiến người ta sốt ruột cỡ nào.