"Được được được, coi như tôi nhìn lầm đi, tôi nói sai, tùy cậu vậy."
Nói xong, Vương Cương rụt đầu về, đồng thời đóng cửa thủy tinh của phòng bảo vệ lại.
Vạn Chí Cường kiểu: "!!!"
Anh ta rõ ràng còn có rất nói nhiều muốn nói với Vương Cương, muốn hỏi kỹ càng xem rốt cuộc là đêm qua anh ta đã xảy ra chuyện gì, sao Vương Cương có thể đóng cửa ngang vậy chứ?
Vạn Chí Cường sốt ruột, vươn tay định gõ cửa sổ phòng bảo vệ, vẫn là Diệp Thanh Mị kéo anh ta lại mới ngăn được động tác của Vạn Chí Cường.
"Được rồi, cậu đi hỏi việc này làm gì? Người nào không biết anh Vương không tin nhất chính là những thứ thần thần quỷ quỷ này? Cậu đi hỏi anh Vương, anh ấy cũng sẽ chỉ chiều theo ý cậu mà nói thôi."
Lời răn mình của Vương Cương chính là không thảo luận với kẻ ngu ngốc, xảy ra tranh chấp với người quen, Vương Cương không quan tâm bản thân đúng hay không, dù sao chỉ cần đối phương tranh luận với anh ấy, anh ấy sẽ nói đúng đúng đúng, cậu nói không sai, đúng y như cậu nói. Nếu như là người không quen biết, Vương Cương sẽ làm mặt lạnh với mặt người kia. Phải biết bề ngoài của Vương Cương là cao lớn thô kệch, lúc xụ mặt không cười rất đáng sợ, anh ấy chỉ cần làm ra vẻ đó, cho dù có người muốn nảy sinh tranh chấp với anh ấy thì khi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ấy thì cũng không dám.
Tính cách này của anh ấy bọn họ đều biết, cho nên Vạn Chí Cường phân bua với anh ấy sẽ không có lợi ích gì, ngoại trừ khiến mình ôm một bụng tức giận thì không có bất kỳ hiệu quả gì.
Vạn Chí Cường: "Thế nhưng đêm qua người đó thật sự không phải tôi mà, tôi ở bên Hoa Hoa suốt mà."
Hoa Hoa chính là bạn gái của Vạn Chí Cường, hai người đã bên nhau hơn một năm, chuyện tình cảm vẫn rất ổn định, nghe nói đã đến giai đoạn nói chuyện cưới gả, chỉ là bởi vì công việc của Vạn Chí Cường, hôn sự này vẫn chưa được xác định.
Vạn Chí Cường nói hôm qua sau khi rời khỏi nhà tang lễ anh ta chỉ ở bên cạnh Hoa Hoa, lúc hơn bảy điểm anh ta còn đang ăn cơm với Hoa Hoa. Lúc mười một giờ anh ta chở Hoa Hoa về nhà, còn mình ngồi taxi về nhà, vào giờ đó anh ta mới đến cửa nhà mình, sao mà bước ra khỏi nhà tang lễ được.
Rõ ràng người kia không phải là anh ta, thế nhưng Vương Cương lại cảm thấy người kia là anh ta, đây không phải là gặp quỷ thì là cái gì?
Vừa nghĩ tới có người giả trang làm anh ta tiến vào nhà tang lễ, có lẽ còn làm mấy chuyện không thể cho ai biết, Vạn Chí Cường đã cảm thấy ớn lạnh khắp cả người.
Rõ ràng hiện tại là giữa ban ngày, nhưng Vạn Chí Cường lại cảm thấy đâu đâu cũng có quỷ, mình giống như bị vô số người theo dõi.
Vạn Chí Cường bị dọa đến run lẩy bẩy, thân thể run run, không thể đi bộ bình thường được. Diệp Thanh Mị nhìn thấy anh ta thế này, vội vàng mở miệng trấn an cảm xúc của anh ta.
"Được rồi được rồi, cậu đừng sợ nữa nhé? Có Trân Trân ở đây, em ấy giỏi lắm, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm, cậu yên tâm đi."
Chỉ là sự an ủi của cô ta chỉ như hạt cát trong sa mạc, không có hiệu quả dù là mảy may.
Ngay lúc này, cửa sổ phòng gác cửa lại mở ra, Vương Cương thò đầu ra từ bên trong, nhìn người này lại nhìn người kia, trên gương mặt to viết chữ "nghi ngờ" thật lớn.
"Hai người đang nói gì thế? Còn nữa Cường Tử, cậu run cái gì đó? Bây giờ đang là sáng sủa thanh thiên bạch nhật, cậu còn có thể gặp quỷ à?"
Vương Cương cảm thấy rất kỳ lạ, trước đó Vạn Chí Cường vẫn đang yên lành, sao chỉ một lát sau đã trở nên kỳ quái như thế?
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Diệp Thanh Mị đột nhiên nhận ra cái gì, cô ta chỉ chỉ mặt Vạn Chí Cường, không chắc chắn hỏi: "Anh Vương, anh không thấy sao?"
Vương Cương nghe vậy, thuận theo phương hướng tay Diệp Thanh Mị chỉ nhìn sang, ánh mắt của anh ấy đặt vào mặt Vạn Chí Cường, nhìn dáng vẻ râu ria xồm xoàm, nhíu mày.
"Cậu đó, hôm nay là sao không cạo râu đi? Mặt của cậu sao nhìn kỳ cục vậy?"
Trông Vương Cương không giống như đang nói láo, Diệp Thanh Mị thấy lạnh cả người lan từ từ lòng bàn chân bay lên, cô ta đè ép bất an trong lòng, cố gắng giả bộ như không có chuyện, mở miệng hỏi: "Anh Vương, trong mắt anh, Cường Tử chỉ là chưa cạo râu sao?"
Vương Cương nghe nói như thế, không nhịn được nở nụ cười: "Cô Diệp, cô đang nói nói gì vậy? Cái gì mà trong mắt của tôi, chẳng lẽ cậu ta trong mắt của cô là dáng vẻ khác sao?"
Diệp Thanh Mị miễn cưỡng cười cười, lắc đầu với Vương Cương: "Thứ chúng ta nhìn thấy chắc chắn là giống nhau."