Vừa rồi Diệp Thanh Mị đã mắng người ta một trận, thật ra cơn tức đã được xả ra bớt rồi, bây giờ thấy dáng vẻ anh ta bụm mặt khóc hu hu, khóe miệng Diệp Thanh Mị không nhịn được nhếch lên.
Không phải chứ, tên này yếu vậy sao? Chưa gì đã khóc?
Có điều khi nhìn thấy đường vân màu đen đáng sợ trên mặt anh ta thì Diệp Thanh Mị đã hiểu rồi.
Khó trách Vạn Chí Cường sợ hãi, đường vân màu đen này nếu trải rộng trên mặt của cô ta, cô ta cũng sẽ sợ hãi được chứ?
Nhìn thấy đối phương khóc hu hu không còn chút hình tượng nào, Diệp Thanh Mị vươn tay kéo anh ta từ dưới đất dậy.
"Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, tôi dẫn cậu đi tìm Trân Trân có được chưa?"
"Tôi biết cậu sợ, nhưng cậu khoan hẳn sợ đã, Trân Trân có thể cứu tôi thì khẳng định cũng có thể cứu cậu."
Diệp Thanh Mị không chế giễu Vạn Chí Cường, không có nói mấy lời như cậu đây là một người đàn ông con trai, khóc không cảm thấy nhục à.
Mấy chuyện như thấy quỷ này đúng là không phân biệt nam nữ, sợ thì là sợ, sợ hãi chính là sợ hãi, còn khóc thút thít cũng chỉ là một loại phương thức trút bỏ nỗi sợ hãi thôi, cô ta sẽ không bởi vì giới tính của đối phương mà chỉ trích ngang ngược.
Trước đó Vạn Chí Cường cứ như một cậu nhóc đáng thương, bây giờ được Diệp Thanh Mị dùng một tay đỡ lên, ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Thanh Mị đang chiếu lấp lánh, giống như đang nhìn thần tượng của mình.
"Chị Thanh Mị, từ khi nào thì chị trở nên ghê gớm vậy? Chị khỏe thật đó, kéo em dậy chỉ trong tích tắt, chị Thanh Mị, chị..."
Cái tên Vạn Chí Cường này cứ như bị chạm mạch, chưa qua bao lâu suy nghĩ đã đi chệch hướng rồi, ánh mắt của anh ta sáng rực lên nhìn Diệp Thanh Mị, những lời khen tuôn từ trong mồm ra ào ào.
Diệp Thanh Mị: "..."
Không phải chứ, sợ hãi của tên này tới từng đợt sao? Đi qua sẽ không trở lại, khóc xong sẽ không sợ hãi nữa?
Sau khi phát hiện cách tư duy của tên này có hơi không bình thường, Diệp Thanh Mị cũng lười nói thêm cái gì, tóm Vạn Chí Cường đi ra khỏi phòng hồ sơ.
Nhà tang lễ tổng cộng có hai bảo vệ, một người là Vương Cương gác cổng có vẻ ngoài trẻ tuổi, thân hình cao lớn và hầm hố, một người khác tên là Trương Trung Thu, hơi đứng tuổi.
Hôm nay là Vương Cương giữ cửa gác cổng, nhìn thấy Diệp Thanh Mị và Vạn Chí Cường đi ra từ trong nhà tang lễ, Vương Cương thò đầu từ trong phòng gác cửa ra nhìn bọn họ.
"Cô Diệp, Cường Tử, hai người đi đâu đó?"
Diệp Thanh Mị cười đáp: "Chúng tôi đi ra ngoài một chuyến, rất nhanh sẽ trở về."
Vương Cương nhẹ gật đầu, ánh mắt dời sang Vạn Chí Cường, nhìn thấy trạng thái của đối phương bất thường, đôi mắt của anh ta híp lại, đánh giá Vạn Chí Cường từ trên xuống dưới một phen.
"Cường Tử, cậu sao vậy? Đêm qua lúc rời đi chẳng phải cậu rất khỏe khoắn đánh trâu còn chết sao? Bây giờ cậu bị sao vậy?"
Buổi tối hôm qua anh ta có đến nhà tang lễ à?
Vạn Chí Cường nghe vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, anh ta ngơ ngác nhìn Vương Cương, gương mặt trắng bệch, trông rất đáng thương.
"Anh Vương, anh đừng nói đùa với tôi được không? Buổi tối hôm qua tôi không có ca đêm, buổi chiều tan tầm là tôi đi về rồi..."
Sau khi rời đi anh ta còn đi tìm bạn gái của mình, hai người bọn họ đi ra ngoài chơi, sau đó ai về nhà nấy đi...
Đêm qua anh ta không có đến nhà tang lễ được chứ!!!
Vương Cương nghe Vạn Chí Cường nói vậy thì cũng ngây ngẩn cả người: "Đêm qua cậu không đến nhà tang lễ? Kỳ lạ, buổi tối hôm qua tôi thật sự đã nhìn thấy cậu mà..."
Vương Cương rất tin tưởng ký ức của mình, anh ta nhớ lại những chuyện tối ngày hôm qua, rất xác định nói: "Bảy giờ buổi tối hôm qua cậu tới nhà tang lễ, ta lúc ấy tôi còn chào hỏi cậu nữa."
Chỉ là Vạn Chí Cường không có đáp lại lời anh ấy, chỉ cười cười với anh ấy sau đó tiến vào. Sau đó đợi đến khi Vạn Chí Cường trở ra, đã là mười một giờ đêm.
Đương nhiên, bởi vì tính đặc thù của công việc nhập liệm sư nên bọn họ tăng ca đêm là chuyện rất bình thường, hồi đó Vạn Chí Cường cũng thường xuyên ban đêm trở về để trực ca đêm. Dù sao người chết sẽ không chọn thời gian đúng không? Ban đêm di thể được đưa tới, bọn họ phải xử lý ngay mới được. Cho nên Vương Cương cũng không cảm thấy kỳ lạ, tự cho là Vạn Chí Cường là tới trực ca đêm mà thôi.
Nhưng hiện tại anh ấy nghe thấy Vạn Chí Cường nói cái gì? Đêm qua sau khi anh ấy tan tầm đã không còn trở lại nữa? Thế người buổi tối hôm qua anh ấy nhìn thấy là cái gì? Quỷ sao?
Vương Cương cảm thấy có chút buồn cười, anh ấy ở nhà tang lễ làm công việc gác cổng đã được bảy tám năm rồi, người sống người chết anh ấy cũng gặp không ít, chỉ có chưa từng nhìn thấy quỷ. Nhất định là Vạn Chí Cường đang nói đùa với anh ấy.