Bạch Trân Trân nhẹ thở dài một hơi: "Xem như ở trong mơ, có anh đẹp trai muốn làm này làm kia với chị, chị cũng phải cân nhắc đôi chút..."
Diệp Thanh Mị: "..."
Lời Bạch Trân Trân nói khiến cô ta nhớ tới một vài ký ức không vui vẻ gì cho cam, Diệp Thanh Mị ho khan một tiếng, có hơi chột dạ dời ánh mắt.
Thấy cô ta thế này, Bạch Trân Trân lắc đầu, thu dọn đồ đạc của mình, bắt đầu ngồi trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Thanh Mị ngẫm nghĩ, e dè đến gần: "Trân Trân, em còn bùa hộ mạng không? Cho chị một cái mang đi, chị hơi sợ hãi..."
Nói xong, Diệp Thanh Mị giống như là nhớ ra cái gì đó, kể lại chuyện trước đó mình gặp phải cho Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, thế này là đại nạn không chết tất có hậu phúc sao? Chị cảm thấy sức lực của chị lớn hơn rất nhiều, hơn nữa đôi mắt của chị hình như cũng trở nên sai sai, có phải chị có mắt Âm Dương rồi hay không?"
Bạch Trân Trân hé mắt liếc Diệp Thanh Mị đang phấn khích một cái, đánh vỡ giấc mơ hão huyền của cô ta: "Đây là di chứng chị kết âm hôn, thời gian kéo dài sẽ không quá lâu đâu, qua mấy ngày nữa chị sẽ bình thường."
Tóc của Diệp Thanh Mị bị Trần Kiệt kéo đứt, xây dựng hôn phối với ông Kim trở thành âm hồn, ông Kim cướp đoạt linh hồn của Diệp Thanh Mị, đồng thời, khế ước này cũng sẽ cho Diệp Thanh Mị một vài lợi ích. Đương nhiên, so sánh với một vài lợi ích không có ý nghĩa thì hiển nhiên thiệt hại là vô cùng lớn, chỉ là bởi vì Bạch Trân Trân đã tiêu diệt ông Kim, đóng gói cả mấy đứa quỷ đầu xanh còn lại vào địa phủ, cho nên hiển nhiên là bên Diệp Thanh Mị chỉ còn lợi ích khi ký kết âm hôn. Có điều bởi vì Diệp Thanh Mị là người, ông Kim đã vào địa phủ, hôn ước âm hôn không duy trì được bao lâu, có khả năng lợi ích cô ta có được sẽ không gắn bó với cô ta quá lâu.
"Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, sở dĩ sức mạnh của chị mạnh hơn, đôi mắt cũng thay đổi thành mắt Âm Dương, là bởi vì nguyên nhân ký kết hôn nhân với ông Kim. Có điều bây giờ hai bên đã là hôn nhân rạn nứt, cho nên lợi ích này cũng sẽ không duy trì bao lâu, nhiều nhất là ba năm ngày sau chị sẽ trở lại bình thường."
Diệp Thanh Mị nghe vậy, biểu cảm trên mặt dùng mắt thường cũng có thể thấy đang ỉu xìu xuống, cô ta thở dài một hơi thật dài, thều thào nói: "Không có biện pháp khác sao?"
Xin nhờ, sức mạnh trở nên mạnh mẽ rất ngầu có được không? Hơn nữa cô ta còn có mắt Âm Dương, nếu như có thể lợi dụng hợp lý, có phải cô ta cũng có thể trở thành một bà mo hay không?
Tâm tư của Diệp Thanh Mị đơn thuần, ý nghĩ đều viết trên mặt, thấy cô ta thế này, Bạch Trân Trân bóp nát mơ mơ này của cô ta.
"Đừng mơ nữa, không có khả năng, ông Kim đã bị mất, sức mạnh chị mượn dùng còn có thể tồn tại?"
Diệp Thanh Mị: "Vậy chị có thể nghĩ cách giữ lại không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Biểu cảm cô nhìn Diệp Thanh Mị rất khó tả, nói: "Thanh Mị, chẳng lẽ chị thật sự muốn làm vợ của con quỷ đầu xanh đó?"
Trước đó bởi vì liên quan đến chuyện riêng tư của Diệp Thanh Mị nên Bạch Trân Trân không có kỹ càng hỏi chuyện liên quan tới cô ta và ông Kim với cô ta, chỉ biết là hai người bọn họ gặp nhau ở trong mơ, còn xảy ra một vài chuyện, là chính miệng cô ta hứa hẹn muốn gả cho Ông Kim.
Nhưng Bạch Trân Trân cũng phát hiện Diệp Thanh Mị giấu diếm chỗ nào, có nhiều thứ cũng không muốn nói, Bạch Trân Trân sẽ không truy hỏi, cô tôn trọng Diệp Thanh Mị. Dù sao ông Kim đã bị tiêu diệt, Diệp Thanh Mị sẽ không bị quỷ đầu xanh đeo bám nữa, mấy cái khác, cô ta không muốn nói thì cứ thôi đi.
Nhưng bây giờ thấy Diệp Thanh Mị thế này, Bạch Trân Trân loáng thoáng nhận ra là lạ, bèn hỏi thẳng: "Chắc không phải là chị tình cũ khó quên với tên quỷ đầu xanh đó chứ?"
Diệp Thanh Mị: "!!!"
Cô ta suýt chút nhảy dựng lên khỏi ghế salon, liên tục nói: "Việc này sao có thể? Trân Trân, không phải cái em đang nghĩ đâu, sao chị lại thích một con quỷ được chứ?"
Diệp Thanh Mị sốt ruột hoảng hốt giải thích, nói mãi, không biết cô ta nghĩ tới điều gì, tâm trạng cũng theo đó trở nên sa sút.
"Chị chỉ muốn có sức mạnh có thể bảo vệ mình, giống như em..."
Trải qua nhiều chuyện, Diệp Thanh Mị đã phát hiện mình quá vô năng, cô ta muốn bảo vệ mình, thế nhưng lại bi ai phát hiện mình ngay cả sức mạnh bảo vệ mình cũng không có. Diệp Thanh Mị cảm thấy, nếu như sức lực của cô ta mạnh hơn, đồng thời có mắt Âm Dương thì không chừng sẽ có thể bảo vệ chu toàn bản thân.
"Trân Trân, em đâu thể từng phút từng giây đều bên cạnh chị, chị cũng gần như không thể mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều đi tìm em được? Cho nên chị nghĩ nếu như chị có sức mạnh có thể bảo vệ mình thì tốt..."
Bạch Trân Trân im lặng nghe Diệp Thanh Mị nói hết, sau đó hỏi ngược lại một câu: "Dù là sức mạnh này là đạt được từ những thứ tà ma kia?"
Diệp Thanh Mị ngây ngẩn cả người, cô ta tránh đi ánh mắt của Bạch Trân Trân, không có mở miệng phản bác lời cô nói.