Nhìn thấy Diệp Thanh Mị như vậy, sao Bạch Trân Trân không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì?
Bạch Trân Trân quả thật sắp bị Diệp Thanh Mị làm cho tức đến bật cười, ngữ khí của cô không tốt lắm, trong giọng nói cũng lạnh lùng hơn vài phần.
"Cho nên, chỉ cần có thể đạt được sức mạnh là được, mặc kệ sức mạnh này là từ đâu mà đến, mặc kệ mình cần trả cái giá gì, chỉ cần chị có được sức mạnh là được rồi, chị có ý này đúng không?"
Diệp Thanh Mị đã phát hiện Bạch Trân Trân tức giận, cô ta vội vàng kéo tay áo của Bạch Trân Trân, lấy lòng nói: "Trân Trân, em đừng nóng giận..."
Bạch Trân Trân không chút khách khí nào nói: "Sao em có thể không tức giận? Nếu như sớm biết chị có ý nghĩ này, vậy hôm qua em đã không nên tự mình đa tình cứu chị, nên để chị làm cô dâu của quỷ đầu xanh kia!"
Nếu sớm biết là Diệp Thanh Mị tự nguyện ở bên quỷ đầu xanh chứ không phải là bị tên đó mê hoặc, Bạch Trân Trân phí sức tới mức này làm gì? Cứ để người ta tương thân tương ái bên nhau, người ta sống hay chết, có liên quan gì đến cô?
Đúng là cô tự mình đa tình.
Thấy Bạch Trân Trân đã thật sự tức giận, Diệp Thanh Mị không khỏi hoảng loạn, cô ta giải thích: "Trân Trân, chị không có ý đó, chị chỉ nhất thời hồ đồ, em tha thứ cho chị có được hay không?"
Nói xong, Diệp Thanh Mị cúi đầu, để lộ một cái cổ thon thả.
"Trân Trân, chị thật sự sai rồi, là chị nhất thời hồ đồ, chị không nên bảo hổ lột da, sau khi chị chia tay với Trần Kiệt, ăn thua thiệt rất lớn, cho nên thực sự cần sức mạnh..."
Có lẽ là thái độ của Bạch Trân Trân làm cho Diệp Thanh Mị tỉnh lại, lần này cô ta không tiếp tục giấu diếm nữa, kể lại chuyện mình từng làm với Bạch Trân Trân. Hóa ra sau khi chia tay với Trần Kiệt, Diệp Thanh Mị gần như là ra đi tay trấn, tiền góp nhặt nhiều năm và đồ vật đều bị Trần Kiệt gài bẫy lấy đi, cô ta không còn cái gì nữa. Khi đó Diệp Thanh Mị chìm vào chán ghét bản thân mà vứt bỏ và hoài nghi bản thân, cô ta đã yêu đương với Trần Kiệt nhiều năm như vậy, việc đối phương phản bội đối với cô ta không khác gì là một cú sốc sập trời, Diệp Thanh Mị hoàn toàn không chịu đựng nổi. Lúc này Diệp Thanh Mị tình cờ biết được một biện pháp, nói nửa đêm mang cơm trắng đến ngã tư đường thành kính cầu nguyện, có thể có được giải thoát, có thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, Diệp Thanh Mị bèn làm theo biện pháp đối phương nói đi làm. Về sau cô ta gặp được ông Kim hoàn mỹ vô khuyết ở trong mơ, cảnh trong mơ là ông ta đối xử với mình rất tốt, Diệp Thanh Mị thật sự rõ ràng cảm nhận được mình được cưng chiều. Cho nên cô ta không khống chế nổi mà đắm chìm, thật ra cô ta đã ngờ ngợ ông Kim kỳ lạ, thế nhưng cạm bẫy dịu dàng mà đối phương bện ra quá dụ hoặc, Diệp Thanh Mị hoàn toàn không thể kháng cự.
"Trân Trân, chị biết mình không nên làm vậy, thế nhưng lúc ấy chị thật sự hết cách, chị chỉ có thể dựa vào việc sa vào sự dịu dàng giả dối để cho mình đừng đau khổ thế nữa..."
Diệp Thanh Mị nói dứt câu, nước mắt đã không khống chế nổi mà tuôn ra, cô ta chùi nước mắt, trong giọng nói xen lẫn mấy phần nghẹn ngào.
"Trân Trân, chị sai rồi, em tha thứ cho chị có được hay không?"
Nhìn Diệp Thanh Mị thế này, Bạch Trân Trân không thể nói ra lời chỉ trích.
Cô chưa trải qua đau khổ của Diệp Thanh Mị, cũng không biết việc chia tay gây nên tổn thương đối với cô ta rốt cuộc là nhiều bao nhiêu, người khi yếu ớt sẽ bị thừa cơ trục lợi, tư duy cũng sẽ thay đổi rất nhiều ở thời điểm này.
Rất hiển nhiên, Diệp Thanh Mị đã đắm chìm ngay thời điểm đó.
Lần này Diệp Thanh Mị đã nói rất nhiều chi tiết với Bạch Trân Trân, ông Kim ở trong mơ cho cô ta tình cảm thắm thiết hoàn mỹ, khiến cô ta sa đọa vào trong đó, không muốn khống chế, dù là đã nhận ra không đúng, thế nhưng bởi vì tham luyến sự dịu dàng mà ông ta cho, cho nên cô ta đã vui vẻ chịu đựng.
Đợi đến khi Diệp Thanh Mị nói xong, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, lúc này mới nói: "Nhưng chị có từng nghĩ, một người hoàn mỹ xứng với chị có khả năng là người có lòng tính toán? Vĩnh viễn đừng ngay thời điểm mình dễ kích động và cảm xúc sa sút đưa ra quyết định, bởi vì những lúc này thường thường sẽ đẩy mình vào trong vực sâu."
Lúc này đưa ra quyết định là không lý trí, bởi vì quá nóng lòng chạy ra khốn cảnh trước đó, cho nên sẽ không để ý đến nguy hiểm, tiếp đó chìm vào trong một khốn cảnh khác.
Bạch Trân Trân đã từng thấy rất nhiều người đều là đưa ra quyết định khi chìm xuống dáy vực, nhưng ngoại trừ số rất ít người may mắn có được cứu rỗi, + đa số người đều là ngã vào trong vực sâu càng thêm đáng sợ.
"Còn nữa, chị không cảm thấy ông Kim này xuất hiện quá trùng hợp à? Còn có biện pháp có thể giải quyết vấn đề của chị là từ đâu ra?"
Diệp Thanh Mị: "Bạn chị nói cho chị biết."