Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 891 - Chương 891:

 Chương 891: Chương 891: Chương 891:

Bạch Trân Trân: "Em đoán không sai, người bạn kia có lẽ cũng biết Trần Kiệt nhỉ?"

Diệp Thanh Mị nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, bọn chị là bạn bè tốt bước ra chung một cô nhi viện."

Bạch Trân Trân: "..."

Cô không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thanh Mị một cái, cảm xúc ẩn chứa bên trong ánh mắt xem như là đồ đần cũng có thể nhìn ra.

Diệp Thanh Mị có chút ấp úng dời ánh mắt, thấp giọng nói: "Là lỗi của chị."

Bạch Trân Trân nói chưa dứt lời, nếu thế này, nghĩa là Diệp Thanh Mị đã phản ứng kịp, người nói cho cô ta biết biện pháp rất có thể là đã bị Trần Kiệt thu mua, sau đó gài bẫy cô ta.

"Chị biết là tốt."

Dù sao nhìn thông qua chuyện Trần Kiệt giật tóc Diệp Thanh Mị giao cho ông Kim này, khẳng định là anh ta không thể không dính líu đến chuyện này. Bạch Trân Trân chưa quên buổi tối hôm qua lúc quỷ môn mở cô ta đã trong một đoàn quỷ đầu xanh nhìn thấy Trần Kiệt.

Trần Kiệt là một sinh hồn, chỉ là lêu lổng cùng quỷ đầu xanh một thời gian dài, trên người dính quỷ khí, lại bởi vì người ở giới Âm Dương và cũng là một nơi mơ hồ về ranh giới Âm Dương nên sinh khí trên người anh ta bị bị ẩn che. Cho nên lúc quỷ môn mở Trần Kiệt cũng bị cuốn vào trong quỷ môn.

Bạch Trân Trân nhìn thấy, nhưng cô không có lên tiếng, chỉ coi như mình không có trông thấy.

Địa Phủ bắt lộn sinh hồn, có lẽ sẽ không để trở về, dù sao nơi như Địa Phủ một khi tiến vào thì đừng nghĩ ra, Trần Kiệt không có hồn có lẽ sẽ chết.

Bạch Trân Trân nhìn Diệp Thanh Mị một cái, trầm ngâm một lát sau, nói: "Có một chuyện buổi tối hôm qua em quên nói với chị, hiện tại em cho chị biết. Trần Kiệt chết rồi."

Diệp Thanh Mị "hả" một tiếng, ngơ ngác nhìn về phía Bạch Trân Trân.

"Sao anh ta lại chết?"

Bạch Trân Trân đáp: "Hôm qua không phải em đã nói rồi sao? Anh ta giật tóc của chị đưa vào trong tay ông Kim, hoàn thành một bước cuối cùng ký kết âm hôn, về sau quỷ môn mở, em nhìn thấy anh ta bị bắt vào quỷ môn."

Bạch Trân Trân giải thích mấy câu, vẻ mặt Diệp Thanh Mị có hơi khó mà hình dung.

"Anh ta thế mà chết đi như vậy sao?"

Hình như có hơi qua loa thì phải.

Bạch Trân Trân không nói chuyện, chỉ ngồi dựa vào ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần.

Hôm qua đến bây giờ cô đã rất lao lực, mãi mà không thể nghỉ ngơi tốt, chờ sau khi Vạn Chí Cường tỉnh lại sợ là còn có phải chịu khổ tiếp, cô nên giành giật từng giây để nghỉ ngơi một lát đi.

Diệp Thanh Mị ngồi một bên có chút hoảng hốt, cô ta mím môi, lúng ta lúng túng mở miệng nói: "Sao anh ta chết được?"

Diệp Thanh Mị nói không rõ ràng mình có cảm giác gì, chỉ cảm thấy có hơi khó chịu. Với tình cảm nhiều năm qua của mình và Trần Kiệt, ai có thể ngờ bọn họ sẽ đi đến nông nỗi này? Thế nhưng Trần Kiệt phản bội cô ta còn chưa tính, nghe ý của Bạch Trân Trân, mình bị quỷ đầu xanh đó ám cũng là do Trần Kiệt giở trò quỷ, anh ta phản bội mình, còn muốn giết cô ta, người này quả là quá tàn độc.

Chết hay lắm, đó là anh ta gieo gió gặt bão!

Diệp Thanh Mị chỉ khó chịu trong chốc lát, rất nhanh lại phấn chấn, cô ta thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.

Cũng may có Bạch Trân Trân ở đây, nếu không nhờ có cô, còn không biết mình phải đối mặt với cái gì đâu.

Nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt Diệp Thanh Mị trở nên dịu dàng.

Không có sức mạnh thì thế nào đâu? Đúng như lời Bạch Trân Trân nói, trên trời sẽ không rớt miếng bánh, số phận của cô ta đã định sẵn không có bản lãnh cái thế gì, như bây giờ rất tốt.

Tháo gỡ khúc mắc cuối cùng, tâm trạng của Diệp Thanh Mị tốt rất nhiều, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Về phần Vạn Chí Cường nằm trên đất, anh ta cũng có chút không dễ chịu.

Cơ thể anh ta bị xâm nhập nhiều oán khí như vậy, đã cắn nuốt không ít sinh khí của anh ta, lúc Bạch Trân Trân trừ bỏ oán khí có dùng bùa để giục sinh sinh khí trong cơ thể của anh ta rồi, thân thể của anh ta tương đương với đang tiến hành mấy trận chiến đấu, anh ta đang hao tổn thế nào nghĩ là biết. Hết lần này tới lần khác Vạn Chí Cường cũng không thể nghỉ ngơi đầy đủ, chờ đến khi oán khí bị trừ bỏ triệt để, Vạn Chí Cường chỉ cảm thấy tim mình giống như bị một tòa núi lớn đè ép, hoàn toàn không thở nổi.

Anh ta dốc hết sức bình sinh, khó khăn lắm mới mở mắt, kết quả là phát hiện trên người mình lành lạnh, cảm giác nơi quan trọng nào đó hình như có gì đó sai sai.

Ngay lúc Vạn Chí Cường nhồi đầy nghi ngờ vào trong đầu, Diệp Thanh Mị phát hiện anh ta đã tỉnh lại, thế là tiến đến bên người Vạn Chí Cường, cười híp mắt hỏi.

"Cường Tử, cậu đã tỉnh?"

Vạn Chí Cường sửng sốt giây lát, ngơ ngác nhìn về phía Diệp Thanh Mị: "Chị Thanh Mị? Tại sao chị lại ở chỗ này?"

Nói xong, hình như Vạn Chí Cường đã ý thức được cái gì, anh ta bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó phát hiện trên người mình không mặc gì.

Vạn Chí Cường: "!!!"

Bình Luận (0)
Comment