Nhìn thấy dáng vẻ kỳ dị của anh ta, Diệp Thanh Mị đang tức nghẹn không xả ra được, cô ta tức giận đến đau đầu, tức giận nói: "Cậu quên buổi sáng hôm nay là cậu tìm đến tôi đúng không? Cậu đã quên chuyện anh Vương nói với cậu là buổi tối hôm qua cậu nhà tang lễ, nhưng thật ra cậu không có đi rồi? Lúc đó không phải là cậu khóc xin tôi dẫn cậu đi tìm Trân Trân rồi à? Cậu giả vờ giả vịt cái gì?"
Trước đó Vạn Chí Cường khóc phải nói là thương tâm, dáng vẻ giống như bị dọa sợ mất mật rất đáng thương, hiện tại nguy hiểm đã giải trừ, anh ta lập tức quên hết mình khi đó thế nào?
Nhưng mà đối với lời Diệp Thanh Mị nói, Vạn Chí Cường hoàn toàn không có ký ức, trí nhớ của anh ta dừng lại ở mình tới nhà tang lễ đi làm thôi, những chuyện sau đó Diệp Thanh Mị nói anh ta đã hoàn toàn quên đi.
"Tôi không nhớ."
Anh ta thế này không giống như là nói dối, Diệp Thanh Mị cũng không nắm chắc anh ta bị sao, thế là dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bạch Trân Trân.
" "Chị" Trân Trân, anh ta thế này là mất trí nhớ hay sao?"
Nếu không không có cách nào giải thích chuyện vì sao trước đó đều đi đôi với anh ta mà bây giờ lại không có chút ký ức nào.
Bạch Trân Trân lúc Diệp Thanh Mị nói chuyện với Vạn Chí Cường đã một mực quan sát Vạn Chí Cường, cô đã tương đối biết rõ là xảy ra chuyện gì. Sau khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Thanh Mị, Bạch Trân Trân cất bước đi tới, sau đó đánh giá Vạn Chí Cường ngồi dưới đất không đứng lên.
Lúc nói chuyện với Diệp Thanh Mị, biểu hiện của Vạn Chí Cường vẫn rất bình thường, mặc dù nhìn ầm ĩ, nhưng dẫu sao vẫn là thái độ của người bình thường. Nhưng sau khi Bạch Trân Trân tới gần anh ta, thân thể của Vạn Chí Cường đột nhiên rụt ra sau, nhìn như hơi sợ hãi Bạch Trân Trân. Có điều rất nhanh anh ta đã ý thức được mình làm vậy có phần không quá thỏa đáng, thế là bèn cưỡng ép ngừng động tác bất an lùi ra sau, ra vẻ ngây ngô nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, tôi..."
Anh ta vừa định nói cái gì, Bạch Trân Trân đã vươn tay ra nhanh như tia chớp nắm ngón trỏ của anh ta, sau đó dùng lực tách ra sau. Vạn Chí Cường kêu thảm thiết thê lương, thân thể liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị Bạch Trân Trân đè lại gắt gao. Nhưng mà không biết sức lực anh ta từ đâu mà tới, số lần giãy giụa càng lúc càng nhiều và mạnh, Bạch Trân Trân đã hơi khó đè anh ta lại.
Diệp Thanh Mị đã bị sợ choáng váng, người ngơ ngác đứng ở một bên, hoàn toàn không phản ứng kịp. Bạch Trân Trân thấy thế, rống lên một câu với cô ta: "Lại đây giúp em đè anh ta lại!"
Lúc này Diệp Thanh Mị mới phản ứng lại, lập tức tiến lên giúp đỡ Bạch Trân Trân đè Vạn Chí Cường lại. Cũng may mà sức của Diệp Thanh Mị mạnh, bằng không quả thật không thể đè lại Vạn Chí Cường đang phát cuồng.
Cô ta lơ đãng nhìn về phía con mắt của Vạn Chí Cường, lại phát hiện đôi mắt của anh ta đã trở thành màu đỏ máu đáng sợ tinh. Lúc Vạn Chí Cường nhìn mình lom lom, con mắt đỏ ngầu đó giống như là muốn ăn thịt người, Diệp Thanh Mị chỉ cảm thấy ác ý từ trong mắt Vạn Chí Cường phát ra liên tục không ngừng tấn công về phía mình. Thân thể của cô ta cứng đờ, vô thức muốn buông Vạn Chí Cường ra, vẫn là Bạch Trân Trân gọi cô ta một tiếng mới kéo suy nghĩ của cô ta lại.
Cả người Diệp Thanh Mị sắp quấn quanh người Vạn Chí Cường rồi, cô ta cảm thấy mọi sức mạnh của mình đã sắp bẻ gãy tay chân của Vạn Chí Cường nhưng đối phương lại cứ như lông tóc không tổn hao gì, thậm chí cường độ giằng co đã lớn hơn trước đó mấy phần. Diệp Thanh Mị gần như đã dùng hết sức lực toàn thân mới chế trụ được Vạn Chí Cường.
"Trân Trân, em nhanh lên, chị sắp không chịu nổi..."
Diệp Thanh Mị thật sự không có nói đùa, cô ta cảm thấy sức lực của Vạn Chí Cường không biết vì sao mạnh tới mức như có tà thuật, nhưng nếu như Bạch Trân Trân không khống chế được, mình nhất định sẽ không khống chế nổi anh ta. Mà lúc này Bạch Trân Trân không có thời gian trả lời vấn đề của Diệp Thanh Mị, sau khi cô tách ngược ngón tay của Vạn Chí Cường, ngón tay và mu bàn tay của anh ta đã gần như bị gãy đôi. Anh ta đau đến thét lên, nhưng lại không thể tránh thoát gông cùm xiềng xích của Bạch Trân Trân và Diệp Thanh Mị, một cái bóng mờ không cam lòng, không muốn thoát khỏi thân thể của Vạn Chí Cường đã rơi xuống đất. Và trong nháy mắt bóng người đó thóat ra, con mắt của Vạn Chí Cường đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Bạch Trân Trân mới buông Vạn Chí Cường ra, đứng dậy đi về phía người phụ nữ mặc váy liền áo màu đỏ tươi trên mặt đất.
Người phụ nữ chừng hai mươi, mái tóc đen thật dài dài che khuất khuôn mặt của cô ta, khiến cho người ta không nhìn thấy mặt của cô ta, có điều váy dài bao bọc mắt cá chân tạo nên tư thái linh lung, khiến dáng vẻ cô ta ngã trên mặt đất sinh ra mấy phần yêu kiều quyến rũ.