"Diễm quỷ?"
Nhìn thấy người phụ nữ, Bạch Trân Trân không quá xác định mở miệng hỏi.
Là cô chủ quan rồi, chủ yếu là vì đây là lần đầu tiên cô làm Huyền Thuật Sư, hoàn toàn là bất đắc dĩ, rất nhiều thứ cô chỉ biết da lông mà thôi, biết thì biết, nhưng khi áp dụng thì không tới mức thông thạo như hoạt động tay chân.
Người phụ nữ mặc váy liền áo màu đỏ tươi trước mặt có phần giống diễm quỷ trên sách viết.
Diễm quỷ đặc biệt là nữ quỷ, bọn họ bởi vì đủ loại nguyên nhân, sau khi chết trở thành diễm quỷ, lợi dụng mỹ mạo của mình tinh khí của hút đàn ông. Đương nhiên, diễm quỷ và quỷ đầu xanh, dưới tình huống bình thường sẽ không cần tính mạng người, người bị diễm quỷ ám, nhiều lắm là mất đi một chút tinh khí, uể oải suy sụp một khoảng thời gian, sau đó nuôi dưỡng tẩm bổ là có thể khỏe rồi. Dù sao diễm quỷ không có bao nhiêu năng lực, năng lực lớn nhất của bọn họ chính là mê hoặc đàn ông "vui vẻ" với bọn họ, lực công kích cũng không mạnh. Hút tinh khí của đàn ông sẽ không thương tổn tính mệnh của đối phương, ông trời cũng sẽ không trừng phạt bọn họ, mà dưới tình huống bọn họ chưa từng hại người, người trong giới Huyền Môn gần như sẽ không rỗi hơi tru sát diễm quỷ.
Nhưng tình huống diễm quỷ nhập vào người Vạn Chí Cường thì khác. Đầu tiên, diễm quỷ là sẽ vào trong giấc mơ quyến rũ đàn ông, tiến hành cá nước thân mật với bọn họ, nhưng diễm quỷ sẽ không nhập vào người của người đàn ông. Dù sao diễm quỷ không phải oan hồn lệ quỷ, cũng không phải là theo chiều hướng hại người hại mạng, oán khí và lệ khí trên người bọn họ cũng không đủ duy trì cho bọn họ nhập vào người thời gian dài. Hơn nữa, bọn họ chỉ muốn tinh khí mà thôi, không cần thiết ngay cả mình cũng kéo theo vào chẳng phải sao? Nhưng tình hình diễm quỷ nhập vào người Vạn Chí Cường hiển nhiên là khác.
Cô ta không chỉ nhập vào người Vạn Chí Cường, còn giấu cực sâu, đồng thời đặt đầu nguồn oán khí ở nơi khó nói...
Sau khi Bạch Trân Trân trừ bỏ oán khí, cô ta vẫn không chịu rời đi, vẫn nán lại trong thân thể Vạn Chí Cường, nếu không phải Diệp Thanh Mị liên tục hỏi Vạn Chí Cường nên nhận ra tình hình của anh ta kỳ lạ, sợ là diễm quỷ trong cơ thể của anh ta sẽ qua mặt được, tiếp tục nán trong thân thể của anh ta.
Bạch Trân Trân cau mày nhìn diễm quỷ nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, quăng vài lá bùa qua, chế trụ con diễm quỷ kia.
Sau khi trên người diễm quỷ bị dán bùa, cô ta vô thức muốn giãy giụa, nhưng vừa rồi ngày cô ta đã tiêu hao quá nhiều sức lực trong người Vạn Chí Cường cho nên hoàn toàn không tránh thoát được.
Lúc này cuối cùng diễm quỷ đã không còn giả ngu, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay. Vượt quá dự liệu của Bạch Trân Trân là, dáng dấp diễm quỷ này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng diễm quỷ, mặt của cô ta tựa như là mối tình đầu trong truyện thanh xuân vườn trường, nhìn xem tựa như là đóa hoa tinh khiết đơn thuần vô hại, hoàn toàn không hài hòa với khí chất quyến rũ, lung linh, quyến rũ của cô ta.
"Tại sao mày muốn hại Cường Tử?"
Diễm quỷ đã chịu ngẩng đầu, hiển nhiên là đồng ý trao đổi, Bạch Trân Trân dứt khoát tiếp tục hỏi cô ta muốn làm gì.
Diễm quỷ hận thù nhìn Bạch Trân Trân, dùng giọng nói the thé mắng: "Mày vô sỉ! Mày hạ lưu! Mày không biết nhục!"
Bạch Trân Trân: "..."
Không hiểu sao bị diễm quỷ mắng một trận, hỏa khí của Bạch Trân Trân cũng bốc lên, cô ta thúc đẩy công đức chi lực hiện lên tay mình, sau đó không chút do dự vả cho con diễm quỷ kia một vả. Công đức chi lực chính là thiên địch của quỷ hồn, lúc cô ta nhập vào trong thân thể Vạn Chí Cường còn đỡ, có thân thể Vạn Chí Cường cản trở, tổn thương công đức chi lực gây ra cho cô ta chỉ có hạn. Nhưng hiện tại đã khác, cô ta dùng hồn thể đối mặt trực diện với công đức chi lực, một tát này vả qua, diễm quỷ cảm thấy vào khoảnh khắc đó, mình giống như đã nhìn thấy tổ tiên của cô ta...
"Rất ngầu!"
Diễm quỷ bị đánh ngơ ngẩn, còn Diệp Thanh Mị đứng một bên sau khi thấy cảnh này thì chỉ ước có thể nhảy lên vỗ tay cho Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, em thật là lợi hại!"
Diễm quỷ: "!!!"
Không có người nào lên tiếng cho cô ta sao? Cô ta đã sắp bị đánh ngu người luôn rồi được chứ?! Đầu của cô ta sắp rơi xuống đất rồi!!!"
Bất kể là lúc sống còn làm người hay là lúc chết trở thành quỷ, từ trước đến nay diễm quỷ đều chưa từng phải chịu nỗi ấm ức lớn thế này, một cái tát kia của Bạch Trân Trân gây nên đả kích rất khổng lồ cho cô ta, miệng của ta nhếch lên, nước mắt tranh nhau chen lấn chảy ra.
"Hu hu hu hu..."
"Mấy người thật là quá đáng..."
Có điều quỷ hồn không có nước mắt, khi đau buồn đến cùng cực sẽ hình thành huyết lệ do oán khí đông tụ lại, nhưng diễm quỷ trước mặt hiển nhiên không phải thật sự đau buồn, gào khan hồi lâu vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Bạch Trân Trân: "..."