Diệp Thanh Mị ghét bỏ nhìn thoáng qua con quỷ giả khóc hu hu, nói với Bạch Trân Trân: "Trân Trân, em siêu độ tên này được không?"
Cô ta quá cay mắt.
Diễm quỷ đang khóc nhiệt huyết: "!!!"
Cô ta vừa định mở miệng nói cái gì, Bạch Trân Trân đã lười lại nghe cô ta gào khóc, cô vo tròn bùa trong tay, nhét vào trong miệng diễm quỷ. Lần này rốt cuộc diễm quỷ đã không tạo nên được âm thanh nào, cuối cùng tâm trạng của Bạch Trân Trân đã khá hơn, Diệp Thanh Mị thấy cảnh này, yên lặng giơ ngón tay cái về phía Bạch Trân Trân.
Sau khi giải quyết xong diễm quỷ, Bạch Trân Trân chuyển hướng lực chú ý qua Vạn Chí Cường nằm trên mặt đất không động đậy.
Sau khi diễm quỷ bị ép buộc ra khỏi thân thể của anh ta, Vạn Chí Cường đã ngất đi, có điều nhìn hai người bọn họ, Bạch Trân Trân cảm thấy có lẽ là Vạn Chí Cường biết diễm quỷ này. Trực giác nói cho Bạch Trân Trân biết, giữa hai người bọn họ có lẽ là có một loại dính líu nào đó, nếu không chỉ hút tinh khí của người sẽ không chấp nhận chịu tốn hao đánh đổi lớn vậy để dạy dỗ Vạn Chí Cường. Phải biết hút tinh khí là một chuyện, muốn mạng người lại là một chuyện, dựa theo quy định địa phủ để cân nhắc mức hình phạt tiêu chuẩn, đại khái thì tương đương với trộm đồ và giết người trong hiện thực.
"Tỉnh, đừng ngủ nữa, làm việc đi."
Động tác Bạch Trân Trân đánh thức Vạn Chí Cường phải nói là vừa đơn giản vừa thô bạo, liên tục thay đổi bóp thịt mềm bên eo người, ấn vào huyệt Nhân Trung, Hổ Khẩu, cuối cùng đã khiến cho Vạn Chí Cường tỉnh lại Vạn Chí Cường vừa mới tỉnh lại còn chưa hồi thần, lập tức hét lên.
"Có quỷ! Cứu mạng! Có quỷ!!!"
Hiển nhiên là anh ta đã bị dọa phát sợ, Bạch Trân Trân hô vài tiếng vẫn không thể khiến anh ta tỉnh táo lại, rơi vào đường cùng, Bạch Trân Trân đành phải cho anh ta hai vả, cuối cùng đã khiến cho Vạn Chí Cường bình tĩnh lại.
Vạn Chí Cường che mặt bị vả sưng lên của mình, tội nghiệp nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, cô làm cái gì vậy? Vì sao cô đánh tôi?"
Bạch Trân Trân liếc Vạn Chí Cường, chỉ vào diễm quỷ bị bùa chú giam cầm không thể động đậy ở một bên, mở miệng hỏi trực tiếp.
"Con quỷ đó anh biết nhỉ? Người quen cũ?"
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng Bạch Trân Trân lại không hiểu sao chắc chắn anh ta biết đối phương.
Và ánh mắt của Vạn Chí Cường cũng chuyển sang diễm quỷ, khi thấy gương mặt của đối phương, máu huyết cả người Vạn Chí Cường chảy ngược trong nháy mắt, huyết sắc trên mặt cũng biến mất không còn lại gì.
Miệng của anh ta mở ra lại khép lại, hồi lâu sau vẫn không thể nói thành lời.
Bạch Trân Trân không cho anh ta thời gian suy nghĩ, nói thảng: "Hai người đã âu yếm thời gian dài như vậy, anh đừng nói với tôi là không biết cô ta, cô ta là tôi tóm ra từ trong thân thể của anh, oán khí cô đọng lại ở chỗ đó ở trên người anh đều là do cô ta mang tới... Nếu không phải là hai người đã từng liều chết triền miên qua thì oán khí sẽ không đến mức tụ lại ở nơi đó."
Vạn Chí Cường vẫn chưa phản ứng kịp, mặt Diệp Thanh Mị đứng một bên đã hơi hơi đỏ lên.
Ánh mắt của cô ta tự nhiên lộ vẻ có chút xấu hổ, ánh mắt láo liên, cảm thấy Bạch Trân Trân nói chuyện có vẻ như có hơi bộc trực, sao lời gì cũng nói ra khỏi miệng được chứ? Đây là chuyện có thể nói ở trước mặt mọi người sao?
Lúc này Vạn Chí Cường cũng không màng xấu hổ, ngu ngơ hỏi thăm: "Sao cô biết? Không đúng, đây chẳng qua là mơ sao, trong mơ người làm chuyện ấy với tôi lại là một con quỷ?"
Anh ta bỗng nhiên nhận ra chân tướng này, Vạn Chí Cường chợt ngẩn ngơ.
Anh ta nhìn Bạch Trân Trân một cái, lại nhìn con quỷ bị giam cầm một cái, nữ quỷ vẫn đang dùng đôi mắt ẩn ý đưa tình nhìn mình, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân lan lên.
Hàn khí thấu xương trải rộng toàn thân, miệng Vạn Chí Cường há ra lại khép lại, mãi một lúc lâu sau vẫn không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Còn Bạch Trân Trân cũng không nóng nảy, vẫn ung dung nhìn Vạn Chí Cường, dù sao chân tướng cô đã gom góp được bảy tám. Dùng lời Vạn Chí Cường sẽ nói ra, chắp vá với suy đoán của mình có lẽ cũng gần như hoàn chỉnh rồi.