Trong giọng nói của Hách Ngọc Thư tràn đầy thâm tình, dường như thật sự chỉ là một nữ quỷ si tình đáng thương sau khi chết đã không cam lòng, chỉ muốn nối lại tiền duyên cùng người mình yêu. Vạn Chí Cường nhìn thấy Hách Ngọc Thư thế này, hiển nhiên đã bị cô ta cảm động.
Lúc trước tưởng rằng mơ nên không có bao nhiêu tình cảm, về sau biết ở trong mơ người triền miên cùng mình là quỷ, quả thực Vạn Chí Cường đã bị dọa cho bể mật gần chết, nhưng bây giờ biết người triền miên trong mơ cùng mình là người khi mình tuổi nhỏ không thể chạm vào, cô ta ở cùng với mình, chỉ là vì nối lại một đoạn duyên phận... Thâm tình như vậy, sao Vạn Chí Cường có thể phụ được?
Anh ta vô thức muốn vươn tay xé lá bùa trên người cô ta, ngay lúc này, Bạch Trân Trân đứng ở một bên lạnh lùng nói.
"Thanh Mị, chị có biết có thành ngữ gọi là "quỷ thoại liên thiên"* hay không?"
*Tạm dịch nghĩa: bịa đặt lung tung. Lời quỷ chỉ toàn lời thêu dệt.
Diệp Thanh Mị đang xem kịch say sưa ngon lành... Dù sao tình ái người quỷ chưa kết bản hiện thực đang trình diễn trước mắt mình, đây chính là "có thể ngộ nhưng không thể cầu", sao cô ta có thể bỏ cơ hội xem kịch được?
Ai biết ngay lúc đang sắp nghiện, đột nhiên nghe thấy Bạch Trân Trân hỏi một câu, cô ta sửng sốt giây lát, vô thức nói: "Có nghe."
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Quỷ ấy mà, vì đạt được mục đích lời gì cũng có thể nói được,"quỷ thoại liên thiên", không thể tin nhất, nếu tin tưởng lời quỷ nói, vậy thật sự là đồ ngốc nhất trên đời này."
Vạn Chí Cường: "..."
Anh ta không phải kẻ điếc, nghe thấy được chứ?
Nhắc tới cũng kỳ lạ, trước đó anh ta còn cảm động vì những lời của Hách Ngọc Thư, tập trung nghĩ phải thả Hách Ngọc Thư ra. Nhưng bây giờ, cảm xúc xúc động đã đột nhiên biến mất mất tăm, Vạn Chí Cường nhìn khuôn mặt đáng thương của Hách Ngọc Thư và huyết lệ trên khóe mắt cô ta, đột nhiên ý thức được người phụ nữ trước mặt này là một con quỷ.
Bạch Trân Trân nói, cô ta muốn hại chết mình.
Tình cảm của Vạn Chí Cường dành cho Hách Ngọc Thư đã là chuyện của thuở thiếu, hiện tại nếu nói còn, vậy nhất định là đang nói nhảm.
Anh ta yên lặng lui về sau một bước, lại lui một bước, giữ khoảng cách xa với Hách Ngọc Thư.
Sau khi thấy cảnh này, Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, khóe mắt đuôi lông mày đều là xem thường Vạn Chí Cường. Chỉ cần Vạn Chí Cường kiên trì thêm một hồi, cô còn có thể nói một tiếng bội phục, hiện tại Vạn Chí Cường thế này, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy người này quá hèn nhát.
Hách Ngọc Thư nhìn thấy Vạn Chí Cường lui lại cách xa mình, đôi mắt đang sáng ngời nhanh chóng phai nhạt xuống, cô ta cười khổ một tiếng, lầm bầm nói: "Không cần biết anh có tin hay không, từ ban đầu em tìm tới anh, cũng không phải nhằm về phía hại tính mệnh của anh."
Cô ta chỉ là muốn hoàn thành một giấc mơ thuở thiếu thời của mình mà thôi, dù sao lúc trước cô ta thích Vạn Chí Cường là thật, năm đó tách ra cũng là trời xui đất khiến, về sau cô ta chết chỉ nghĩ sau khi chết có thể điên cuồng một lần.
Ngay từ đầu cô ta thật sự không muốn lấy mạng của Vạn Chí Cường.
"Thật xin lỗi, Cường Tử."
Sau khi nói một tiếng xin lỗi, Hách Ngọc Thư không nhìn anh ta nữa, đưa mắt nhìn sang Bạch Trân Trân.
"Cô là Huyền Thuật Sư à? Tôi tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không thể tha thứ, cô giết tôi đi."
Nói xong, Hách Ngọc Thư nhắm mắt lại, vươn cổ đợi giết, hiển nhiên là đã từ bỏ chống cự.
Vạn Chí Cường thấy thế, trong lòng cảm thấy hơi không đành lòng, dù sao cũng là cô gái mình từng tích vào thuở thiếu thời, dù sao âu yếm nhau đã nhiều đêm như vậy, thấy cô ta thế này, Vạn Chí Cường không nhịn được mở miệng nói.
"Trân Trân, không phải cô ấy chưa giết tôi sao? Hay là vẫn là thôi đi..."
Mặc dù Hách Ngọc Thư đúng là muốn giết anh ta, cũng đúng là đã hành động, thế nhưng không phải cuối cùng mình chưa chết sao? Nếu quả thật để Bạch Trân Trân giết, Hách Ngọc Thư đã chết vậy nhất định là hồn phi phách tán, không thể đầu thai.
Vạn Chí Cường không đành lòng.
"Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, hai người đã làm vợ chồng nhiều đêm như vậy, dù sao cô ta cũng coi như là người vợ vô danh không có phận của anh, cho nên anh tha thứ cái sai của cô ta, không giết cô ta sao?"
Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn về phía Vạn Chí Cường, nghiêm túc hỏi.
Dù sao người Hách Ngọc Thư muốn giết là Vạn Chí Cường, chính anh ta đã không thèm để ý, người bên ngoài đúng là không cần cưỡng ép ra mặt thay anh ta.
Diệp Thanh Mị chậc lưỡi một cái, quyết định lui qua một bên, mặc kệ chuyện rắc rối của bọn họ.
Người quỷ khác đường, Vạn Chí Cường mềm lòng như thế, chờ sau này quỷ lại tìm tới cửa thì đúng không có ai có thể cứu anh ta.