Môi Vạn Chí Cường mấp máy, giống như là đang băn khoăn cái gì, hồi lâu sau, cuối cùng anh ta đã quyết tâm, nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, chuyện lần này mặc dù là Hách Ngọc Thư làm chuyện ác, thế nhưng bản thân tôi cũng không phải hoàn toàn vô tội."
Vạn Chí Cường chỉ là người bình thường, có lẽ anh ta nhát gan sợ phiền phức, nhưng vào một vài thời điểm anh ta vẫn có thể tự hiểu rõ.
Hách Ngọc Thư là diễm quỷ, thời điểm cô ta tìm tới mình không phải là cưỡng ép bổ nhào vào anh ta, cũng không phải dùng đủ cách dụ dỗ anh ta, từ đầu đến cuối, lúc quan hệ cùng Hách Ngọc Thư ở trong mơ, Vạn Chí Cường hoàn toàn tỉnh táo. Anh ta biết mình đang làm cái gì, cũng hiểu ý nghĩa việc làm như vậy là như thế nào, những giấc mơ đó quá chân thực, thật ra anh ta đã loáng thoáng nhận ra không đúng, nhưng khi người mà tuổi trẻ không thể chạm vào đang ở trước mặt của anh ta, chỉ cần anh ta đưa tay là có thể có được, Vạn Chí Cường vẫn không để ý đến đủ điều kỳ lạ. Nếu diễm quỷ này là ngụy trang thành vẻ ngoài của Hách Ngọc Thư dụ dỗ anh ta, khẳng định là Vạn Chí Cường sẽ không chút do dự để Bạch Trân Trân giết cô ta. Thế nhưng đối phương thật sự là Hách Ngọc Thư, cho nên những hồi ức và sự tốt đẹp kia đã không còn là dụ dỗ.
Là chính anh ta đồng ý.
Là chính anh ta cho Hách Ngọc Thư cơ hội.
Là chính anh ta giao tính mạng của mình vào trong tay Hách Ngọc Thư.
Cho dù Hách Ngọc Thư có lỗi, vậy anh ta hoàn toàn vô tội sao?
Vạn Chí Cường vẫn chưa vô sỉ tới mức nói những chuyện này không có liên quan mình, đều là Hách Ngọc Thư quyến rũ.
Con ruồi không chích không khe hở đẻ trứng, là anh ta cho Hách Ngọc Thư cơ hội này.
"Trân Trân, đừng giết cô ấy được không?"
Mặt mũi Vạn Chí Cường tràn đầy cầu khẩn nhìn về phía Bạch Trân Trân, hi vọng xa vời rằng cô có thể tha cho Hách Ngọc Thư.
"Tôi cũng có lỗi, cô đừng trách cô ấy."
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ, những lúc thế này là lúc nói những lời này sao?
Chắc bạn muốn nói Vạn Chí Cường yêu đương mù quáng nhỉ, vừa rồi rồi anh ta chưa mù quáng đến mức che mờ lý trí đòi thả Hách Ngọc Thư, nhưng nếu như bạn nói anh ta không yêu đương mù quáng thì... Hách Ngọc Thư đã đòi cả mạng của anh ta rồi, nếu như không nhờ có Bạch Trân Trân ra tay thì với số oán khí trên người anh ta, không biết anh ta sẽ chống cự được bao nhiêu ngày đâu.
Mặc dù trên người anh ta có công đức chi lực, nhưng công đức chi lực này có hạn, hàng đêm anh ta triền miên cùng diễm quỷ kia, đối phương lại trực tiếp nhập vào trong thân thể anh ta, không bao lâu đã có thể bào sạch anh ta.
Bạch Trân Trân đều đã phô bày tất cả ra ngoài sáng cho Vạn Chí Cường, nhưng anh ta vẫn có sự đồng cảm dành cho Hách Ngọc Thư, không nỡ để cô ta hồn phi phách tán.
Cô ta còn chưa nói cái gì, Diệp Thanh Mị đứng một bên nghe toàn bộ đã không nhịn được nữa, cô ta chống nạnh, không khách khí chút nào chửi qua.
"Vạn Chí Cường, bên trong đầu óc của cậu chỉ chứa nước thôi sao? Cậu đúng là có lỗi, nhưng nhiều nhất cậu chỉ là háo sắc mà thôi, con quỷ này đã muốn lấy cả mạng rồi đấy! Cậu cứ thế tha cho cô ta? Có phải cậu bị ngu rồi hay không?"
Vạn Chí Cường đúng là có lỗi, anh ta không nên háo sắc, không có chừng mực.
Thế nhưng Hách Ngọc Thư là quyến rũ Vạn Chí Cường ở trong mơ, Vạn Chí Cường tưởng lầm đó là mơ nên mới có thể điên loan đảo phượng với Hách Ngọc Thư.
Diệp Thanh Mị tin tưởng, nếu như ngay từ đầu Hách Ngọc Thư đã thể hiện mình là diễm quỷ, nói muốn làm loạn với Vạn Chí Cường, chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý. Dù sao người quỷ khác đường, Vạn Chí Cường còn có bạn gái cơ mà, xem như anh ta có đói khát hơn nữa thì cũng sẽ không ở bên nữ quỷ. Cho nên Diệp Thanh Mị càng có khuynh hướng Vạn Chí Cường là bị nữ quỷ mê hoặc cho nên mới nói vậy.
Cô ta vốn là không muốn can dự thông có liên quan đến mình của Vạn Chí Cường, nhưng nhìn đối phương dường như thật sự không có ý định truy cứu, cô ta không khỏi sốt ruột, không nhịn được nói một câu.
Diệp Thanh Mị đã nói hết những gì mình muốn nói, chắc chắn cho nên Bạch Trân Trân cũng không nói thêm gì.
"Anh có thể suy xét cẩn thận, nếu như bây giờ tôi thả cô ta ra, về sau cô ta lại đi tìm anh, vậy tôi sẽ không giúp anh nữa."
Cô muốn xem thử, liên quan đến tính mạng của mình, Vạn Chí Cường sẽ làm như thế nào, có phải là thật sự như Chúa Cứu Thế mà thả Hách Ngọc Thư đi, không truy cứu lỗi của cô ta nữa hay không.
Lần này Vạn Chí Cường trầm ngâm rất lâu, đầu của anh hạ cúi thấp, cũng không biết đến rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.